Liêu Văn Kiệt cúi người nhặt một cây gậy trên mặt đất lên, lắc lắc một chút: “Chú Đạt, kế hoạch tác chiến thay đổi, cháu ở lại cản anh ta, chú đi tìm A Tinh.”
“Cháu có cản được không đấy?”
“Vậy chú ở lại?”
“...”
Tào Đạt Hoa cạn lời, không biết Liêu Văn Kiệt có cản được không nhưng ông chắc chắn không cản được.
Điều này Tào Đạt Hoa khá tự tin!
Hai người đều cầm một cây gậy gỗ, một trái một phải dựa lên tường. Liêu Văn Kiệt hướng về phía người đàn ông kia, người đàn ông nở nụ cười khinh thường, sau đó thực hiện một cú đá muay Thái chuyên nghiệp.
Liêu Văn Kiệt đột nhiên tăng tốc, khi chỉ còn cách người đàn ông kia khoảng hai bước thì hắn dùng sức nâng cây gậy lên cao, sau đó đập mạnh xuống.
Quá nhanh quá bất ngờ, nhưng người đàn ông Muay Thái còn nhanh hơn.
Ngay khi cây gậy hạ xuống, người đàn ông đó không lùi mà lại tiến tới trước mặt Liêu Văn Kiệt, đấm một đấm vào bụng hắn.
Một tiếng bụp nặng nề vang lên, Liêu Văn Kiệt lùi về sau hai bước, xoa xoa bụng mình, cảm thấy... Cũng chỉ thế mà thôi.
Tốc độ của người đàn ông đó rất nhanh, lực đạo cũng mạnh, chỉ là chưa đủ đánh vỡ lớp phòng ngự của Thiết bố sam.
Ngay từ đầu, Liêu Văn Kiệt thấy đối phương không mang vũ khí kim loại, trong người cũng không giấu súng thì lập tức nghĩ thăm dò một chút, xem hiệu quả phòng ngự của Thiết bố sam đến đâu.
Nếu chống lại được thì tốt nhất, còn không thì lại bỏ 200 điểm tài lực thăng cấp từ nhập môn lên nhập thất rồi đánh tiếp.
Nhưng bây giờ xem ra hắn đã đánh giá thấp năng lực phòng ngự của Thiết bố sam nhập môn.
Người đàn ông Muay Thái thấy thế thì hơi sững sờ, kêu lên mấy tiếng quái dị rồi bắt đầu tung quyền, chân, khuỷu tay, đầu gối, tứ chi như mưa rào như cuồng phong, như mũi tên trút xuống không ngừng.
Quyền cước cuồng bạo!
Sắc bén, hung ác!
Từng quyền tấn công ập đến như mưa rơi, Liêu Văn Kiệt dần dần lùi lại, cả người bị ép lên vách tường, không thể nhúc nhích.
Khoảng bảy tám giây sau, người đàn ông Muay Thái giẫm lên đầu gối Liêu Văn Kiệt, thúc chân vào gò má hắn, sau đó xoay người thu chân, rơi xuống với tư thế tiếp đất gọn gàng.
Nếu không phải hơi thở hổn hển thì đúng là một cú tiếp đất hoàn mỹ.
Một đòn tấn công như nước chảy mây trôi đã kết thúc, Tào Đạt Hoa khó khăn lắm mới chạy đến đầu hẻm. Người đàn ông Muay Thái cười lạnh một tiếng, thời gian cũng không chậm lắm, bây giờ đuổi theo cũng không muộn.
“Khụ khụ!”
“???”
Một tiếng ho nhẹ vang lên từ phía sau. Người đàn ông Muay Thái ngạc nhiên quay người, chỉ thấy Liêu Văn Kiệt cúi người nhặt cây gậy gỗ, sau đó giáng một đòn thật mạnh lên trán anh ta.
Rắc rắc!
Cây gậy gỗ gãy thành hai, người đàn ông Muay Thái ôm đầu lùi ra sau ba bước, trong mắt đầy sự ngạc nhiên.
"%. . . #~%. . . #+*. . ."
“Đừng nói nữa, tôi nghe không hiểu. Muốn đánh thì đánh nhanh lên, đánh nhanh kết thúc nhanh, tôi còn chưa ăn cơm đâu.”
Liêu Văn Kiệt ngoắc tay với người đàn ông Muay Thái, ra hiệu anh ta nhanh chóng bắt đầu vòng đấu thứ hai.
Người đàn ông Muay Thái khẽ cắn môi, nắm chặt nắm đấm bay thẳng đến, trong miệng hô hét câu gì đó. Cả quyền cước tay chân phối hợp phát lực.
Có thể là cố gắng làm thế để gây sốc.
Vòng thứ hai!
“Hư! A Yaaa...”
Vòng thứ ba!
“A Yaaa...”
Vòng thứ tư!
“Phù... phù... phù...”
Chưa đến vòng thứ năm thì người đàn ông Muay Thái đã kiệt sức, hai tay chống đầu gối thở hổn hển như một con chó.
“Thế này không được rồi, hơi yếu nhỉ...”
Liêu Văn Kiệt kéo cây gậy gỗ tiến về phía trước, khóe mắt mang theo ý cười.
“Nhanh lên, nhanh lên, nếu không A Kiệt sẽ bị người ta đánh chết mất.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mọi người gặp phải ai, sao lại bị người ta đánh?”
“Không có thời gian để giải thích đâu, chính là con hẻm phía trước...”
Phía trước, Tào Đạt Hoa và Châu Tinh Tinh chạy một mạch; sau lưng, Hà Mẫn cũng vội vàng đuổi theo hai người.
Khi Tào Đạt Hoa chạy về đến nhà thì đúng lúc bắt gặp Châu Tinh Tinh tỏ tình thất bại. Ông không nói hai lời, lập tức lôi Châu Tinh Tinh chạy ra ngoài.
Hà Mẫn nghe tin khuê mật của mình bị người ta đánh thì cũng giận dữ, đuổi theo luôn.
(Khuê mật: hội chị em bạn dì thân thiết)
Bốp bốp! Bịch bịch!
Rắc rắc!
Vừa tới đầu hẻm, Châu Tinh Tinh đã nghe được những âm thanh ẩu đả dồn dập. Sắc mặt anh ta lập tức biến đổi, nghe âm thanh thế này chắc không chết cũng tàn phế.
Anh ta ở chung với Liêu Văn Kiệt nhiều ngày như vậy, mặc dù hôm nào cũng đấu võ mồm nhưng nói thì nói thế nhưng cũng dần dần coi nhau là bạn.
Hơn nữa, mặc dù không quen biết thì với cương vị là một cảnh sát, anh ta cũng không thể để những tên tội phạm tùy ý chà đạp lên sinh mệnh và pháp luật được.
“A Kiệt, tôi tới cứu... cứu...”
Châu Tinh Tinh vọt thẳng vào trong, đến khi nhìn rõ tình huống thì lảo đảo suýt ngã.
Tào Đạt Hoa tập tễnh vịn tường đứng tại chỗ, mặt mũi cũng đần hết cả ra. Ông nhìn thấy sắc mặt Châu Tinh Tinh không tốt chút nào thì vô thức run run: “Không liên quan đến tôi, tôi cũng chỉ nghe người ta nói mà thôi.”
Ở đầu hẻm, Liêu Văn Kiệt cầm cây gậy đánh đến quen tay, dưới chân còn ba cây gậy gãy nữa.
Người đàn ông Muay Thái hai tay ôm đầu núp vào góc tường, mỗi khi cây gậy rơi lên người thì lại hét ầm ĩ, ai nhìn cũng thương tâm.