• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi không muốn làm hại đến Tiểu Long, nhưng hai đứa bất hiếu kia đã giết tôi, tôi phải báo thù rửa hận!”

“Tiểu Long” mặt trắng bệch như tờ giấy, trên trán nổi đầy những sợi gân màu đen, những sợi gân này giống như mạng nhện, nhanh chóng bao trùm cả gương mặt, lời nói cũng trở nên già nua và quái dị.

“Bà lão à, tôi chỉ là một người qua đường, nhưng cũng muốn nói vài câu câu bằng.”

Liêu Văn Kiệt từ trong bóng tối đi ra, nhìn thấy “Tiểu Long” với vẻ mặt vô cùng dữ tợn thì bình tĩnh đứng bên cạnh Lý Ngang.

“Ô hay, cậu tới đây làm gì, không phải tôi đã bảo cậu về nhà ngủ rồi à?”

“Chờ lát nữa rồi về ngủ, tôi khuyên nhủ bà ấy mấy câu đã.”

Liêu Văn Kiệt hít sâu một hơi, nói: “Bà lão, oan có đầu nợ có chủ, bà muốn báo thù thì tìm con trai và con dâu bà chứ sao lại trút lên người cháu trai? Bà cũng không nghĩ một chút sao, nếu như bà thực sự báo thù thành công, vậy cháu trai của bà sau này sẽ sống thế nào đây, sống bằng quá khứ đã tự tay giết chết cha mẹ mình à?”

Đây không phải giết người, mà là giết tim, giết chết trái tim của Tiểu Long.

“Vô dụng thôi, chấp niệm của bà ta quá sâu, nếu không báo được thù thì không có cách nào yên nghỉ. Cho dù đạo lý có dễ hiểu như thế nào đi nữa thì bà ta cũng không nghe lọt tai đâu.”

Lý Ngang lắc đầu, anh ta bắt ma đã nhiều năm, những chuyện tương tự thế này cũng gặp không ít.

Ma không nghe giảng đạo lý!

Nhưng những lời Liêu Văn Kiệt nói cũng không phải không có tác dụng, “Tiểu Long” dường như suy nghĩ điều gì đó, sau đó sắc mặt tái nhợt khẽ run rẩy, ngất xỉu trên mặt đất.

Cùng lúc đó, một luồng khí mạnh mẽ bay ra khỏi người Tiểu Long, bay ngang qua Lý Ngang... Lao thẳng đến ngực Liêu Văn Kiệt.

Bốp!

Một vầng hào quang nở rộ trước ngực Liêu Văn Kiệt, trong không khí dường như truyền đến tiếng kêu rên, ngay sau đó cuồng phong tan biến, mọi thứ trở lại như cũ.

“???”

“???”

Liêu Văn Kiệt trợn mắt há miệng, hắn có lòng tốt đi khuyên nhủ bà ta, kết quả là lại tự chuốc họa vào thân. Lương tâm đám ma quỷ này bị chó ăn hết rồi à?”

À không, lương tâm đã bị cho vào lò hỏa táng rồi.

“A Kiệt, cậu đã làm gì vậy, tại sao bà ta không bám lên người cậu được?”

Lý Ngang kéo kính râm xuống, đưa tay sờ loạn lồng ngực Liêu Văn Kiệt, nhưng cuối cùng chẳng sờ được gì.

“Này, mọi người đều là đàn ông, anh tự trọng một chút.”

Liêu Văn Kiệt lùi về sau ba bước, trong lòng vẫn còn sợ hãi: “Sao vừa rồi lại xảy ra chuyện như vậy, hồn ma của bà cụ Lý có phải đã tan thành tro bụi rồi không?”

“Tan thành tro bụi thì tốt rồi, đêm nay bà ta báo thù không thành, chắc chắn đêm mai sẽ lại tới nữa.”

Lý Ngang nhặt bông hoa bách hợp dưới đất lên, nghiêng đầu nói: “Nhưng cậu không cần lo lắng, bà ta không bám được lên người cậu, tổn thương hồn khí nghiêm trọng, chắc đêm mai không dám tìm cậu gây sự nữa đâu.”

“Chờ một chút, tôi còn có một vấn đề.”

Liêu Văn Kiệt đỡ Tiểu Long dậy, nói với Lý Ngang: “Nếu bây giờ chúng ta báo cảnh sát bắt vợ chồng họ Lý kia, để bọn họ phải chịu trừng trị của pháp luật, vậy thì hồn ma của bà cụ Lý có thể yên nghỉ không?”

Dù sao cũng là người một nhà, chém giết lẫn nhau như vậy rất tàn nhẫn, kết quả có thể nào thì cũng đều là thảm kịch nhân gian.

Cho dù vợ chồng họ Lý kia đáng chết, nhưng Tiểu Long vô tội, một đứa bé bảy tám tuổi không có bà nội, không có cha mẹ, vậy thì đôi vai nhỏ bé đó làm sao gánh được cuộc đời về sau?”

“Không được, một là đánh bà ta lăn xuống âm tào địa phủ, hai là khiến bà ta hồn phi phách tán, ba là để bà ta báo thì thành công, không có lựa chọn nào khác.

“Đành vậy...”

Liêu Văn Kiệt nghe thế thì thở dài, nếu đã như vậy thì hắn cũng không gây phiền phức cho cảnh sát nữa.

“Đừng uể oải như vậy, đêm mai tôi lại đến, lúc đó tôi sẽ đích thân đưa bà ta về âm tào địa phủ. Trước mặt chuyên gia bắt ma này, không có con ma nào có thể làm càn!”

Lý Ngang khẽ nhếch môi, tự tin rời đi, vừa ra ngoài đã gặp đội trưởng Lư đến giờ vẫn chưa hết bàng hoàng.

Liêu Văn Kiệt đứng tại chỗ, vò đầu bứt tai. Nếu hắn nhớ không lầm thì đêm mai bà cụ Lý sẽ đến báo thù, kết quả là vợ chồng nhà họ Lý chết hết.

Nhưng vợ chồng họ Lý chết không liên quan lắm đến bà cụ Lý, công lao chủ yếu có thể coi là của Lý Ngang.

Tiếp sau đó, bảy ngày sau khi chết, vợ chồng nhà họ Lý hiện hồn về. Những người đáng chết, những người không đáng chết, tất cả đều chết.

Thế nên nói Lý Ngang là một tên xui xẻo cũng không oan uổng chút nào!

Cao ốc, tầng thứ 36.

Ở tầng lầu này, ngoài mấy phòng họp ra thì chỉ có phòng làm việc của Yudy Tang, nhưng mà, trước khi bước vào phòng làm việc của cô ấy thì nhất định phải qua phòng làm việc của trợ lý.

Trước đó, phòng làm việc này là của riêng Trình Văn Tĩnh, bây giờ lại có thêm một Liêu Văn Kiệt.

“A Kiệt, cậu mới vào công ty, chức vụ lại là trợ lý, trước đó cần phải học rất nhiều thứ, tôi hi vọng cậu có thể hoàn thành giai đoạn chuyển tiếp trong thời gian ngắn nhất.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK