Bảy ông lớn xếp thành một hàng thất thanh khóc lóc, cảnh tượng vô cùng tráng lệ nguy nga, Liêu Văn Nghiêu cố mím miệng, suy nghĩ nếu không đi ngay thì sẽ cười ra tiếng mất.
"Đúng rồi, A Kiệt, cái tên thần kinh đó đang ở phòng bảo vệ, bọn tôi không dám đi vào, tốt nhất là cậu cũng đừng vào."
"Vâng."
Liêu Văn Kiệt gật đầu, đi thẳng vào phòng bảo vệ, vừa vào cửa liền nhìn thấy Lý Ngang đang bày ra trò mới.
Đối với anh ta mà nói đó là trò mới, đối với mấy người đội trưởng Lư mà nói, đó là một công cụ tra tấn mới.
"Lý Ngang, sao anh lại dày vò…ơ, sao răng anh lại hô thế kia?"
"Tôi thấy mình quá đẹp trai rồi, không thể hòa nhập với quần chúng được, cho nên tôi đã thay đổi diện mạo mới."
"Anh quấn nhiều băng như vậy là để có diện mạo mới ư?"
"A Kiệt, tôi đã thảm thế này rồi mà cậu còn hỏi hỏi mãi thế, khụ khụ khụ..."
Lý Ngang ho máu ra trên tay, thuận tay bôi cái tay đầy máu đó lên tường: "Hôm nay tôi đã tiến hành một cuộc huấn luyện đột kích với mấy người đội trưởng Lư, muốn thay đổi tâm lí lệch lạc sợ ma sợ quỷ của bọn họ, bởi vì gấp gáp muốn hoàn thành nên đã dùng cách luyện lớn gan của Nga, ngay cả tôi cũng gặp bị vạ lây theo."
"Vậy thì đừng có giày vò nưa, tôi sợ chưa hết bảy ngày của ông Lý thì đã đến bảy ngày của mấy người đội trưởng Lư rồi, nhiều ma quỷ như thế, chắc chắc một mình anh sẽ chịu không nổi đâu."
(*bảy ngày: Bảy ngày là một phong tục tang lễ của Trung Quốc. Thông thường người ta nghĩ rằng "bảy ngày" là ngày thứ bảy sau khi một người qua đời)
"Tôi biết, bác sĩ đã cảnh báo rồi, mặc dù sức khỏe tôi rất tối, chỉ là bị một chút nội thương, nhưng chúng ta là người trần mắt thịt, nếu có xảy ra điều bắt trắc một lần nữa, chỉ sợ không có ai sống đến được đêm hồi hồn của ông Lý.”
Lý Ngang vừa ho vừa nói: "Vì vậy, tôi quyết định đổi cách luyện gan khác, lần này tôi sẽ không chơi với lựu đạn, bom, pháo điện nữa, về mặt an toàn thì phải hơi ổn thỏa một chút.”
Liêu Văn Kiệt: "…"
Hắn biết rằng, ở trại huấn luyện ở Lý Ngang không chết cũng bị thương, cách ròi khỏi chỉ có một, đó là bị mang đi.
"Thoa cái nước mắt bò này lên mắt có thể nhìn thấy ma, đợi ngày nào bọn họ cũng thấy ma quen rồi thì đến đêm hồi hồn của ông Lý sẽ không thấy sợ nữa."
"Trên thế giới này có nhiều ma quỷ như thế sao? Còn có chai nước mắt bò của anh nữa, trông giống như nước súc miệng vậy, cái thứ này có được không đấy?"
Liêu Văn Kiệt tỏ vẻ không tin, nếu trên thế giới này ở đâu cũng có ma, thoa nước mắt bò thì có thể thấy ma, vậy thì tivi đã đưa tin đến ngán rồi.
Dù sao nước mắt của bò cũng không được coi là quá quý giá, người bình thường có thể lấy được.
"A Kiệt, thực ra quỷ cũng là một loại năng lượng, ma lớn, ma nhỏ, ác ma…chẳng qua là có bao nhiêu năng lượng thôi, cái lại ma có thể ám thân bà Lý bây giờ đã rất hiếm gặp, còn về phần ông Lý..tôi nghi ngờ gia tộc bọn họ có thiên phú dị bẩm, khi sống thì lại rất bình thường, nhưng khi chết lại rất lợi hại.”
"Còn lọ nước mắt bò này, loại nước mắt bò bình thường khi thoa lên mắt sẽ thông thấy ma, nhưng bình nước mắt bò tót cộng thêm nước súc miệng này của tôi, hừm, cái bình nước súc miệng thêm nước mắt bò này của tôi..khụ khụ, bị cậu hiểu lầm rồi."
Lý Ngang cầm nước bình súc miệng lên, thế thốt rất chân thành: "Bình nước mắt bò này do tôi đặc biệt chế biến, nếu hiệu quả không tốt, không tin thì thử đi."
Tin anh một lần nữa vậy!
Liêu Văn Kiệt lấy một chút nước súc miệng rồi nhẹ nhàng thoa mi mắt trên, sau khi mở ra thì thấy mọi thứ vẫn bình thường, trong phòng bảo vệ ngoại trừ hắn và Lý Ngang ra thì không có bóng ma nào cả.
"Thế nào, có phải là không thấy gì hết không?"
"……"
"Không thấy gì cả là đúng rồi, cậu không thể thu phóng thành thạo niệm lực của mình, uống hết cả cái bình nước mắt bò này cũng vô dụng."
Liêu Văn Kiệt không nói gì, rửa mặt ở phòng vệ sinh sát vách rồi trực tiếp mở của rời đi.
Ngày mai không đến nữa.
……
Những ngày tiếp theo gió yên biển lặng, Liêu Văn Kiệt chạy lui chạy tới từ nhà, công ty, trường học lái xe, để nâng cao chỉ số hạnh phúc của mình, ngày nào hắn cũng phải tạt qua của phòng bảo vệ một lần.
Mấy người đội trưởng Lư ngày càng gầy gò, rất nhiều người dân ở đó bảo thường thấy bọn họ lởn vởn đi đứng không bình thường xung quang thang máy.
Có thể thấy, ông Lý muốn gặp họ một lần ở trong đêm hồi hồn thì có lẽ đã quá sức rồi.
Về phía công ty, vì gặp được Sandy trong bệnh viện nên Yudy Tang rất nhiệt tình với Liêu Văn Kiệt, muốn lấy được một số thông tin về cô em gái ấy.
Trong mắt của Yudy Tang, Liêu Văn Kiệt đẹp trai như thế, cho dù là cô gái mà hắn theo đuổi hay cô gái theo đuổi hắn thì ngoại hình đều vô cùng xuất sắc.
Nói cách khác, xung quanh Liêu Văn Kiệt là hàng hảo hạng.
Người anh em này, cô kết rồi đấy!
Liêu Văn Kiệt rất bất lực, hắn đơn thuần đến mức như nước vậy, làm sao hiểu Yudy Tang đang nói cái gì, giống như mấy từ ít sử dụng như size, thượng lũy, hắn chưa bao giờ nghe đến hết.
Tuy nhiên, sau khi quen biết được một thời gian dài, hắn nhận thấy Yudy Tang quả thực là một người tốt tính, lạc quan hào phóng, không để ý chuyện vặt vãnh, ra tay rất hào phóng với bạn bè, trên báo Bát Quái viết cô là một người kỳ quái, đều là vì muốn thu hút độc giả để kiếm lượng tiêu thụ thôi.
Ít nhất về chuyện quần lót, hoàn toàn là tin đồn nhảm phóng đại, thỉnh thoảng Yudy Tang cũng mặc mà.