Mười ngón tay trắng bệch sưng vù, móng tay đen nhánh, từ đầu tay chảy xuống những giọt nước đen như nhuộm mực...
Móng vuốt đen nhánh của bản tay ma quái đâm vào cổ Liêu Văn Kiệt, luồng năng lượng màu đen tràn lan trong mạch máu. Nói đúng hơn thì bàn tay ma quỷ thâm nhập vào trong cơ thể Liêu Văn Kiệt, sau đó bóng dáng ma quỷ (Quỷ ảnh) cũng chậm rãi tan vào bên trong.
Bên trong là một vùng tăm tối, Quỷ ảnh không có gió mà tự lung lay, chân không chạm đất, tốc độ nhanh đến mức mắt thường không có cách nào nhìn thấy được.
Có lẽ là thuận theo cảm ứng, hoặc có thể là do có ánh sáng mà chẳng mấy chốc Quỷ ảnh đã tới được một nơi có ánh sáng mông lung.
Đêm nào Liêu Văn Kiệt cũng mơ thấy một bóng dáng có diện mạo không khác hắn là mấy, khoanh chân lơ lửng giữa không trung, tay phải tạo thành kiếm vẽ tranh trên không trung, ngày ngày rèn luyện niệm lực không biết mệt mỏi.
Quỷ ảnh quay xung quanh Liêu Văn Kiệt, chậm chạp không ra tay, tự hỏi không biết trong mộng cảnh của hắn có gì khác so với những người khác không. Nó lượn qua lượn lại trước người Liêu Văn Kiệt ba bốn lần, sau đó một đôi móng vuốt sắc bén đổ ập xuống.
“Lâm!”
Trong bóng tối vô biên vô tận, một tiếng vang lớn bỗng tràn ngập xung quanh.
Trong khoảnh khắc ấy, toàn bộ thế giới hắc ám đều rung chuyển kịch liệt, giống như rồng lớn lật người, Núi non trùng điệp liên miên trập trùng đột nhiên ầm ầm lên xuống.
Quỷ ảnh cảm thấy như có gió bão đập thẳng vào mặt, thân thể cứng đờ tại chỗ, không thể nào động đậy được. Mái tóc dài đen bay ngược ra sau đầu, để lộ một gương mặt trắng bệch không có ngũ quan.
Không có mắt, không có mũi, cũng không có miệng, chỉ có một chất lỏng màu đen đang rỉ ra dưới làn da.
“Binh!”
Tiếng thứ hai lại ập tới, lần này Quỷ ảnh mới nhìn thấy rõ ràng.
Liêu Văn Kiệt trước mặt nhắm chặt hai mắt, tay tạo thành kiếm đã không vẽ tranh nữa mà chỉ về phía xa. Dù hắn không mở miệng nhưng chắc chắn những âm thanh sấm sét kia được phát ra từ hắn.
ầm ầm!
Những dao động cuồng bạo tựa như sóng to gió lớn, thế giới hắc ám điên cuồng rung chuyển, chấn động khắp mọi nơi, dường như cả thế giới đều phải run rẩy.
Một sức mạnh hùng vĩ và cường đại ép tới, Quỷ ảnh hét lên những tiếng như xé ruột xé gan, thân thể nó như con diều đứt dây, chỉ trong chớp mắt đã bay ngược ra sau cả ngàn vạn dặm.
Nói ngàn vạn dặm thì hơi thổi phồng lên quá, nhưng từ góc độ của Quỷ ảnh thì ngay lập tức đã không thấy bóng dáng Liêu Văn Kiệt đang ngồi khoanh chân kia đâu. Mọi thứ trước mắt lóe lên, sau đó đến cả một chút ánh sáng cũng không còn thấy nữa.
Không phải người bình thường!
Đây là lần đầu tiên Quỷ ảnh gặp phải tình huống này, tuy nhiên nó cũng hiểu được thế nào gọi là tránh hung tìm cát (tránh điều xui xẻo tìm điều may mắn). Quỷ ảnh không nói nhiều lời, nhanh chóng muốn thoát khỏi mộng cảnh của Liêu Văn Kiệt.
Nhưng tiến vào thì dễ, muốn ra thì khó.
Ngay tại lúc nó đang không biết làm thế nào để thoát khỏi nơi đây thì bỗng một áp lực vô hình từ trên đỉnh đầu truyền đến.
Chỉ thấy một luồng sáng đột nhiên xẹt qua, hắc ám vô biến giống như biển rộng mây mù nhanh chóng tản ra hai bên.
Trong lúc nhất thời, áp lực vô hình tầng tầng lớp lớp đập lên đỉnh đầu Quỷ ảnh, càng lúc càng sâu. Quỷ ảnh quỳ rạp xuống đất, cả người run lẩy bẩy, dường như trên đỉnh đầu nó có một thứ gì đó vô cùng kinh khủng, một thứ bí ẩn xé rách biển mây, chuẩn bị giáng từ trên trời xuống.
Một quyển sách, sách cổ.
Nói là sách cổ nhưng lại mỏng như cánh ve. Quyển sách lơ lửng giữa không trung, những dòng chữ lấp lánh như sóng lớn, giống như biến bầu trời thành một trang sách lớn.
“Thiên địa tự nhiên, uế khí phân tán, trong động mê hoặc, hoảng lãng thái nguyên.
Bát phương uy thần, tùy ta sai sử.
Linh bảo phù mệnh, phổ biến khắp Cửu Thiên.
Kiền la đạt na!
Động cương thái huyền, chém yêu trói tà, độ quỷ vạn thiên.
Trung sơn thần chú, nguyên ngọc thủy văn, niệm theo một lần, chữa bệnh duyên niên.
Án hành Ngũ nhã, bát hải tri văn, Ma vương thúc thủ, Thị vệ ngã hiên.
Hung uế tiêu tán, đạo khí thường tồn.
Cấp cấp như luật lệnh!”
(Đây là bài Tịnh thiên địa thần chú để tẩy uế, bài niệm trọng Phật giáo)
Quỷ ảnh đột nhiên ngẩng đầu lên, ngay giữa gương mặt trắng bệnh đột nhiên nứt ra một đường đen nhìn như một chiếc miệng rộng, những luồng khí đen kịt liên tục từ đó hướng ra ngoài.
Khói đen vừa chạm vào những dòng chữ lấp lánh đã lập tức tiêu tán, cả người Quỷ ảnh cũng theo làn khói tiêu tán luôn, biến mất hoàn toàn giữa hư không, không để lại bất cứ dấu vết gì.
Ngay khi Quỷ ảnh tan biến, bầu trời đột nhiên chuyển động. Những đám mây nhanh chóng tu lại với nhau, toàn bộ thế giới chỉ còn lại một mình Liêu Văn Kiệt đang nhắm mắt khoanh chân, dùng tay phải như một cây kiếm, chăm chỉ không biết mệt mỏi ngồi vẽ tranh tu luyện niệm lực.
...
“Chuyện gì xảy ra thế nhỉ, tự nhiên đau lưng quá...”
Sáng hôm sau, Liêu Văn Kiệt tỉnh dậy, cảm giác đầu tiên chính là hình như hắn bị sái cổ, toàn thân bủn rủn không có chút sức lực nào, cổ thì hơi cử động một chút cũng thấy đau.
Ngay sau đó, hắn đã nghĩ mình bị bóng đè.