• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì niệm lực của hắn lúc này đã khô cạn, giống như đã làm gì đó nên bị tiêu hao đi, đến thời điểm này chẳng còn lại là bao.

Nếu như không phải bị bóng đè thì chắc chắn là bị người đè, nếu không thì không có cách nào để giải thích chuyện này cả.

Cảm giác này đối với Liêu Văn Kiệt mà nói thì cũng chẳng có gì lạ lẫm, mỗi lần nhớ tới chuyện cũ trước kia là hắn lại nổi hết da gà, cả người không rét mà run.

Đó là vào một buổi sáng, hôm đó hắn vừa nhận điện thoại của bạn gái A, sau đó vô cùng vui vẻ đi ra khỏi nhà, đến nhà bạn gái A ăn cơm trưa.

Ăn trưa xong, hắn lại nhận được điện thoại của bạn gái B, sau đó hớt hơ hớt hải chạy tới nhà bạn gái B.

Hai tiếng sau, bạn gái C gọi điện tới, hắn đành thở dài, rời khỏi nhà bạn gái B.

Đến gần giờ cơm tối thì bạn gái D lại gửi tin nhắn tới, nói nhớ hắn.

Liêu Văn Kiệt lạnh lùng từ chối, sau đó trực tiếp tắt điện thoại, chạy về nhà bằng tốc độ nhanh nhất. Trong nhà, bạn gái E đã đợi sẵn từ lâu...

Ngày ấy Liêu Văn Kiệt đã hiểu được một đạo lý: Vui vẻ thì có thể là một hai ba, miễn cưỡng thì cũng chịu được bốn năm sáu, nhưng nhất định không thể nào bảy tám chín mười.

Thời gian đó hắn luôn luôn nghi ngờ, không biết có phải mình đã lộ tẩy không, bởi vì mình quá đểu cáng nên mới bị tập thể bạn gái trả thù.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì chắc là không phải như thế. Không nói đến việc hắn rất biết giữ bí mật, riêng chuyện bạn gái F, G, H chưa bao giờ xuất hiện đã khiến hắn cảm thấy nhóm bạn gái của mình vẫn vô cùng ổn định và an toàn.

Sau đó nữa, Liêu Văn Kiệt bắt đầu nâng cao tiêu chuẩn của mình hơn, lạnh lùng hơn, không nhận bạn gái bừa bãi. Hơn nữa, hắn còn có thể chia tay những cô bạn gái cũ rồi mới thêm bạn gái mới, để đảm bảo số lượng từ đầu đến cuối vẫn như nhau, không thay đổi.

“Thật ngu ngốc!”

Liêu Văn Kiệt nghĩ đến đây thì cảm thấy mình thời gian đó thực sự vô cùng ngu ngốc. Bởi vì chỉ cần đối phương khóc lóc một chút là hắn sẽ nhân từ nương tay, kết quả thành ra tự bản thân phải chịu quả đắng, hơn nữa còn không dám nói ra.

Sau này nhất định không thể như thế được, chia tay nhất định phải dứt khoát.

“Tút tút! Tút tút tút...”

Điện thoại vang lên, Liêu Văn Kiệt tiện tay bắt máy, người gọi đến là Ngô Lạc Thiến.

“A Kiệt, cậu gặp phải chuyện gì thế, gọi điện thoại cho cậu cả một ngày trời mà không nghe máy?”

“Một ngày...”

Liêu Văn Kiệt ngẩn người một chút, sau đó kéo tấm rèm cửa sổ ra, bên ngoài đã là ban đêm.

Tu luyện trong mộng gần hai mươi tư tiếng đồng hồ? Chuyện này từ trước đến nay chưa từng xảy ra. Trước kia hắn tu luyện nhiều lắm cũng chỉ được một lúc, sau đó ngủ mất.

Hơn nữa, không ăn không uống một ngày trời mà hắn không hề cảm thấy đói hay khát nước.

“Sao thế, cậu không muốn nhận điện thoại của tôi thế cơ à?”

“Làm gì có chuyện đó, A Thiến, cô nghĩ nhiều rồi, quan hệ giữa hai chúng ta thân quen như thế, tôi làm sao có thể không muốn nhận điện thoại của cô.”

Nói bóng nói gió chính là chúng ta là anh em tốt, cô đừng có nghĩ đến chuyện ngủ với tôi!

Ngô Lạc Thiến khẽ cười, cũng biết là bản thân hết hi vọng, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nói những lời trong lòng ra. Cô nhanh chóng nói mục đích cuộc gọi này.

Ngô Lạc Thiến đã đưa số điện thoại của Liêu Văn Kiệt cho Yudy Tang, nếu không có gì ngoài ý muốn thì đối phương sẽ liên lạc với hắn sớm thôi. Sau đó, Ngô Lạc Thiến bảo hắn lưu lại một số, là số của Yudy Tang.

“A Kiệt, cậu chú ý một chút, thanh danh của Yudy Tang không tốt, cả người trông như một con hồ ly tinh vậy, tốt nhất là cậu đừng tiếp xúc quá gần với cô ta.”

“Yên tâm đi, tôi không thiệt đâu.”

“...”

Ở đầu dây bên kia, Ngô Lạc Thiến trầm mặc.

Trong tình huống bình thường, đàn ông và phụ nữ ở cùng một chỗ, cho dù ai chịu thiệt thì nhìn chung cũng thống nhất phụ nữ là người thiệt thòi.

Cho nên, xét từ góc độ giới tính thì Liêu Văn Kiệt nói mình không bị thiệt thòi cũng không có gì sai.

Nhưng nghĩ đến vẻ đẹp trai của Liêu Văn Kiệt, rồi lại nghĩ đến hình tượng của Yudy Tang, Ngô Lạc Thiến nghĩ thế nào cũng thấy người thiệt thòi là Liêu Văn Kiệt!

“Được rồi, dù sao đó cũng là chuyện của cậu, tôi không xen vào.”

Ngô Lạc Thiến nói xong thì lảng sang chuyện khác: “Cấp trên đã phê duyệt đơn nghỉ phép của tôi rồi, tôi chuẩn bị đến Nghê Hồng du lịch, ngắn thì bảy ngày, dài thì nửa tháng. Cậu có dự định gì không?”

“Cảnh ti Hoàng phê duyệt đơn nghỉ phép của cô rồi à? Sao nhanh thế? Vụ án của Điền Vĩ Cường kết thúc rồi?”

“Bởi vì chưa kết thúc nên mới có thể duyệt đơn, vụ án này phức tạp lắm, tôi không nói nhiều cho cậu được.”

Ngô Lạc Thiến giải thích ngắn gọn, sau đó lại hỏi: “Thế nào, cậu có muốn đi du lịch Nghê Hồng không?”

“Không không không, chuyến đi này của cô nguy hiểm lắm, tôi không đi.”

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Ngô Lạc Thiến, Liêu Văn Kiệt mở tủ lạnh ra. Hắn định lấy ít bánh sủi cảo ra hấp , nhưng suy nghĩ một chút lại quyết định ra ngoài ăn.

Liêu Văn Kiệt nhanh chóng tắm rửa thay quần áo, sau đó cầm chìa khóa ra ngoài. Hôm qua thang máy vẫn còn rất mát mẻ, tại sao hôm nay nóng như thế này?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK