“Tôi là Sandy, là học sinh ở đây.”
“Thật trùng hợp...”
Giá trị nhan sắc cao đã hạn chế sức tưởng tượng của rất nhiều người, trai xấu không bao giờ hiểu đẹp trai tán gái dễ dàng thế nào.
Nhưng cũng không phải 100% trai đẹp đều tán gái thành công. Các cô gái ngoài nhìn mặt thì còn phải xem người đàn ông này có xứng đáng để mình giao phó cả tuổi thanh xuân hay không.
Đánh giá bước đầu hoàn tất, anh đẹp trai này rất hiền lành, là người đáng tin cậy!
Chờ khi Châu Tinh Tinh cắt đuôi được cô bạn học của Sandy thì âm thầm tới tìm Liêu Văn Kiệt. Đứng từ xa đã thấy đôi cẩu nam nữ này đang ngồi hóng mát ở đình nghỉ chân.
“Không hổ là A Kiệt, tốc độ đúng là không khiến mình thất vọng.”
Châu Tinh Tinh nói thầm, mặc dù nếu đổi lại là anh ta thì kết quả cũng như thế, nhưng ai quen anh ta đều biết anh ta là một người đàn ông tốt, đã có Hà Mẫn rồi thì nhất định sẽ không làm loạn ở bên ngoài.
Nửa tiếng sau, Sandy trốn học tiết đầu tiên tạm biệt Liêu Văn Kiệt, Châu Tinh Tinh thận trọng tiến lại.
“Thế nào, có hỏi ra được gì không?”
“Hỏi được rồi, cha cô ta làm kế toán, đang làm việc cho một công ty ở Hawaii; mẹ là nghệ sĩ đàn violin, gia thế trong sạch, không có gì khả nghi hết. Anh tìm nhầm người rồi.”
“Không thể nào, làm gì có chuyện như thế...”
Châu Tinh Tinh không tin: “Cậu còn hỏi được chuyện gì nữa không, nói tiếp đi, tôi phân tích một chút.”
“Tin hay không tùy anh, tôi cảm thấy cô ta không nói dối. Chắc chắn là nguồn tin của anh có vấn đề, anh nên bắt đầu điều tra lại từ đầu đi.”
Liêu Văn Kiệt chép miệng: “Cứ thế nhé, chiều tôi còn có hẹn. Tôi phải về nhà tắm rửa, xin lỗi không tiếp chuyện với anh được nữa.”
Buổi chiều Liêu Văn Kiệt đi gặp A Lệ, lần này hai người không đến rạp chiếu phim nữa, nơi đó đã không thỏa mãn được dã tâm của A Lệ.
Lần này họ tới công viên giải trí.
A Lệ thích trò tàu lượn siêu tốc, Liêu Văn Kiệt thì thích vòng quay mặt trời. Hai người ngồi hai vòng thì A Lệ cũng bắt đầu thích vòng quay mặt trời.
Ăn tối xong, Liêu Văn Kiệt đưa A Lệ về kí túc xá, sau đó hắn đột nhiên nhớ ra một thứ mình còn thiếu.
Bằng lái xe!
Trước đây hắn không có tiền, cũng không có thời gian. Bây giờ có chút vốn liếng rồi, vậy thì phải mua càng sớm càng tốt.
Người có tiền thì phải suy nghĩ bao nhiêu là chuyện, không bằng lúc không có tiền chỉ phải nghĩ duy nhất một chuyện là kiếm tiền thôi.
Chuyện bằng lái xe đối với Liêu Văn Kiệt mà nói không hề khó, chỉ cần gọi điện cho ngài Hoàng là mọi chuyện có thể giải quyết.
Nhưng đó là nghĩ vậy thôi.
Bài kiểm tra bằng lái cũng không phải chuyện gì to tát, hắn bình thường cũng thích lái xe, thế nên muốn thi cũng không khó.
Tự mình có thể làm được thì việc gì phải đi nhờ vả người khác. Hắn cũng không phải kẻ mặt dày như Châu Tinh Tinh, nợ ân tình người ta nhiều quá sợ sau này không trả nổi.
Mấy ngày tiếp theo, ban ngày thì Liêu Văn Kiệt hẹn hò với A Lệ, ban đêm thì tu luyện Thiết Sa chưởng và Niệm lực.
Những tháng ngày vô cùng bình yên.
...
“A Kiệt, sao toàn gặp cậu vào ban đêm thế!”
Đội trưởng Lư nhìn thấy Liêu Văn Kiệt đi tới thì vô thức nhìn đồng hồ, đã là mười một giờ đêm rồi, đây là sinh vật gì thế, chắc không phải ma chứ?
“Hôm nay tôi có chút việc nên về muộn.”
Liêu Văn Kiệt giải thích, tất cả là do A Lệ cứ quấn quýt mãi đến tận khi kí túc xá đóng cửa mới chịu tha cho hắn, nếu không thì hắn về từ lâu rồi.
“Báo cho cậu một tin tốt, thang máy sửa xong...”
Rầm!
Hai người đang nói chuyện thì bỗng một tiếng rầm vang lên, mặt đất cách đó khoảng mười bước có một chiếc tủ lạnh.
“Ực!”
“...”
Đội trưởng Lư và Liêu Văn Kiệt cùng nuốt nước bọt, nếu bị chiếc tủ lạnh này rơi vào đầu thì chắc chắn chết ngay tại chỗ.
“Mẹ kiếp, người phụ nữ tầng trên càng lúc càng điên...”
Đội trưởng Lư bắt đầu mắng chửi, từ ngữ vô cùng phong phú, Liêu Văn Kiệt nghe một chút đã học được không ít.
“Đội trưởng Lư, có chuyện gì thế?”
“Một người phụ nữ thần kinh, cứ mỗi lần bị đàn ông bỏ là lại ném loạn đồ đạc. Loại người như cô ta đúng là đáng đời bị người ta bỏ rơi.”
“Báo cảnh sát đi, không thể để yên cho loại người này được. Càng nuông chiều thì cô ta sẽ càng làm tới, nói không chừng ngày mai sẽ ném đến tivi.”
“À không có chuyện đó đâu, hôm qua ném tivi rồi.”
“...”
Liêu Văn Kiệt nhất thời không phản bác được.
“Đội trưởng Lư, nguy rồi, xảy ra chuyện rồi!”
Một đôi vợ chồng lao ra khỏi thang máy, nắm chặt ống tay áo đội trưởng Lư: “Tiểu Long nhà chúng tôi mất tích, đã hơn hai tiếng không thấy nó đâu rồi.”
“Bình tĩnh đã nào anh chị Lý, chúng ta lên trước xem thế nào, nếu không tìm được thì báo cảnh sát.”
Đội trưởng Lư vẫy tay với Liêu Văn Kiệt, sau đó nhanh chóng theo đôi vợ chồng vào thang máy.
Liêu Văn Kiệt nhíu mày, hình ảnh này càng lúc càng quen thuộc, hình như hắn đã gặp qua ở đâu đó.
“Không đúng, hình ảnh lúc đó còn có một người bảo vệ nằm giữa đường...”