Liêu Văn Kiệt nghe vậy thì lau mồ hôi lạnh, huấn luyện đặc biệt của Lý Ngang nếu nói hoa mỹ thì sẽ là khắc chế nỗi sợ, nhưng thực ra là làm người ta mắc ói, không phải chơi phân thì là hôn nhau nồng nhiệt, ai gánh nỗi chứ!
“Tùy cậu, có rảnh thì tới nghe, tôi sẽ giảng một số kỹ thuật bắt ma, đối với cậu có lợi chứ không có hại.”
“Đợi doi, bây giờ tôi không thể đi.”
Liêu Văn Kiệt chỉ chỉ thi thể của anh Lý: “Lát nữa cảnh sát tới, anh còn phải cho lời khai…”
“Stop, không cần nói nữa, quy trình này tôi đã đi qua nhiều lần rồi. Cảnh sát tới cũng sẽ đưa tôi vào bệnh viện tâm thần, tự tôi về là được, không cần phiền bọn họ.”
Nói xong, Lý Ngang ngênh ngang rời đi, cái bóng đen kéo dài trên mặt dài, rất dài rất dài.
Liêu Văn Kiệt có vẻ đăm chiêu, tên thần kinh này có thứ gì đó.
…
Sau khi cảnh sát tới, kéo xác của anh Lý đi, thuận tiện gọi một chiếc xe cứu thương, đưa cô Lý cả người đầy máu vào bệnh viện.
Căn cứ theo lời khai của các bảo vệ, anh Lý ngộ sát, che giấu sự thật với cô Lý, sau khi bị phát hiện thì muốn giết người diệt khẩu, trượt chân ngã từ lầu cao xuống, gieo gió gặt bão, chết không tiếc.
Mà cô Lý, đợi sau khi cô ta ra viện, chắc chắn sẽ ở trong đó một thời gian, con trai Tiểu Long thì đã được người thân chăm sóc.
Liêu Văn Kiệt phối hợp cho lời khai, tối nay hắn cũng không làm gì, nhưng dù sao hắn cũng là người đầu tiên phát hiện ra thi thể.
Ngày hôm sau, Liêu Văn Kiệt không xin nghỉ phép, trực tiếp đến công ty làm việc, dù sao công việc hiện tại của hắn chỉ là xem hồ sơ, uống trà, ngắn người đẹp, còn thoải mái hơn ở nhà.
Vốn tưởng hôm nay sẽ thuận lợi trôi qua, không ngờ, lúc chiều lại nhận được điện thoại của Tào Đạt Hoa, Châu Tinh Tinh bị trúng đạn, bây giờ đang nằm viện.
“Anh ta không sao chứ?”
“Không sao, chỉ là máu chảy hơi nhiều…”
Dưới sự tường thuật của Tào Đạt Hoa, Liêu Văn Kiệt lúc này mới biết, trường học quốc tế mà Châu Tinh Tinh đang nằm vùng đã bị những phần tử khủng bố xâm nhập, anh ta dẫn đầu đội Phi Hổ để tiêu diệt, tuy bị thương những cũng lập được công lớn.
“A Kiệt, nói cho cháu biết, lần này A Tinh sắp phát tài rồi. Học sinh của trường này ai nấy cũng có gia đình giàu có, không một học sinh nào bị thương, chắc chắn là cậu ấy sắp được thăng chức tăng lương, ít nhất cũng phải được làm tổng đốc.”
Lại thăng chức tăng lương?
Liêu Văn Kiệt thiết chút nữa cười ra tiếng: “Đừng đùa nữa, anh ta có thăng chức hay không thì cũng không có gì khác biệt, còn không phải đắc tội với cấp trên nên mới đi phái đi nằm vùng đó sao.”
“Nói cũng đúng.”
Tào Đạt Hoa cười nói: “Kệ đi, lần này chú cũng lập được công lớn rồi, nói ra có thể con không tin, lần này A Tinh lập công, ít nhiều cũng nhờ vào sự ủng hộ và tài lãnh đạo anh minh của chú đó.”
“Tự tin loại bỏ khả năng này.”
Liêu Văn Kiệt nói thầm một tiếng, sau đó hỏi rõ Châu Tinh Tinh đang ở bệnh viện nào để sau khi tan làm sẽ đến thăm.
“A Kiệt, cậu ra ngoài với tôi một chuyến.”
Yudy Tang đẩy cửa phòng làm việc ra, tạo hình đàn ông, rất có khuôn cách.
“Được, chị Yudy, đi đâu?”
“Bệnh viện, một người bạn tôi mới sinh em bé, qua đó thăm cô ấy.”
Thật trùng hợp, bạn của Yudy Tang và Châu Tinh Tinh nằm cùng một bệnh viện, biết được chuyện này, cô ấy đã trực tiếp mua hai lẵng hoa và giỏ trái cây, bảo Liêu Văn Kiệt lấy cầm lấy một phần.
Sếp thật hào phóng!
Thấy Yudy Tang sảng khoái như vậy, Liêu Văn Kiệt không lo lắng về mối quan hệ của cô ấy với cô bạn thiên kim được yêu thích kia của cô ấy nữa.
"A Kiệt, khi nào cậu lấy được bằng lái xe?"
Trong xe, Yudy Tang vừa lái xe vừa nói: "Nói thế nào đi nữa tôi cũng là sếp của cậu, không có cái lý nào lại để tôi lái xe cả!"
"Chị Yudy, cho dù lấy được bằng lái xe thì tôi cũng không dám lái, lỡ như bị đụng hư tôi cũng không đền nổi."
"Không sao, thấy cậu đẹp trai ngon lành như thế, cậu đền cậu cho tôi là được."
Yudy Tang sờ bộ râu giả dưới mũi, cười xấu xa.
“Chị Yudy, chị đừng nói đùa nữa, chị Văn Tĩnh đã nói với tôi hết rồi, mặt dù chị với tôi khác giới tính, nhưng sở thích lại giống nhau đấy.” Liêu Văn Kiệt không hề động đậy, thuận tay bôi đen Trình Văn Tịnh.
"Con nhóc thối, chuyện gì cũng dám nói..."
Yudy Tang lẩm bẩm, xấu hổ chuyển chủ đề: "Mà này, tình hình bạn cậu thế nào rồi, có muốn tôi đi thăm với cậu không?"
"Không, chị Yudy khách sáo quá rồi, thật ra, em với cậu ta chỉ là bạn bè bình thường thôi, từ đầu cũng không định mua hoa đâu, là kiểu bạn bè bình thường đến cửa bệnh viện hái ít hoa dại là coi như có thành ý rồi ấy.”
Liêu Văn Kiệt vội vàng kêu dừng, sợ Yudy Tang có hứng cố chấp muốn đến thăm Châu Tinh Tinh với hắn.
Hắn tin chắc Châu Tinh Tinh và Stephen Châu, Lý Ngang không phải là cùng một khuôn mặt, nhưng lại giống hệt với chồng Vương Bách Vạn của Yudy Tang.
Chỉ khác nhau một nốt ruồi phú quý.
Nếu để Yudy Tang chính mắt nhìn thấy Châu Tinh Tinh, vậy chắc chắn là chuyện vui rồi.
"Không phải chứ, gì mà đến cửa bệnh viện hái ít hoa dại là coi như có thành ý..."
Yudy Tang vừa nghe liền lắc đầu, vốn là muốn chuyển chủ đề, thấy Liêu Văn Kiệt từ chối thì cũng không nói gì nhiều nữa.