• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liêu Văn Kiệt nói xong thì lắc đầu: “Con người chính là như thế, không nhắc tới thì không sao, vừa nhắc tới thì chưa dứt lời đã chủ động xuất hiện.”

“Cô ấy muốn mời cậu ăn cơm... Tôi hiểu rồi.”

Châu Tinh Tinh nhảy khỏi ghế, lại bắt đầu đổi giọng: “Anh Kiệt, đêm nay chắc chắn sẽ có chuyện, có lẽ là chuyện gì chuyện gì đó đó. Thế nên em không quấy rầy anh nữa, bữa cơm này coi như anh nợ em, hôm nào nhớ phải mời bù cho em đấy.”

Liêu Văn Kiệt nhanh chóng túm Châu Tinh Tinh lại: “Định chạy à, mơ đẹp nhỉ. Anh đi với tôi, coi như tôi mời khách.”

...

“Này, sao anh lại ở đây?”

Trên bàn ăn, Ngô Lạc Thiến nhìn thấy Châu Tinh Tinh thì vô cùng bất mãn, cô đã tiếp thu lời dạy dỗ lần trước. Hôm nay còn cố ý trang điểm để đến hẹn, không phải mặc cho Châu Tinh Tinh nhìn.

“Chậc chậc chậc...”

Châu Tinh Tinh nhìn Ngô Lạc Thiến từ trên xuống dưới, vô sỉ nói: “A Thiến, cô đóng vai phụ nữ cũng khá giống đấy!”

Ngô Lạc Thiến tức giận định đập tay lên bàn, nhưng nhìn thấy Liêu Văn Kiệt đứng bên cạnh thì cuối cùng vẫn phải nhịn xuống.

Nhưng nhịn mãi cũng không nhịn được, nếu đã không thể động thủ, vậy thì chỉ có thể nói chuyện. Cô mỉm cười khiêu khích: “A Tinh, nghe nói cậu vừa được thăng chức vừa được tăng lương, bây giờ đang ở tổ trọng án, những điều này có phải sự thật không?”

“Gọi món đi, gọi món đi, mỹ thực trước mắt mà còn có thời gian nói nhảm nhiều như vậy, cẩn thận sau này không tìm được bạn trai đâu.”

“Tôi nghe nói tổ giao thông...”

“Đêm nay ai mời khách thì người đó thảm rồi, đã ba ngày tôi chưa ăn cơm, ba ngày sau cũng không có ý định ăn cơm.”

Nhắc đến công việc, Châu Tinh Tinh nhanh chóng cầm menu che mặt, cho dù Ngô Lạc Thiến có khiêu khích thế nào thì cũng nhất quyết không đáp lại.

Bởi vì Châu Tinh Tinh không mời mà tới, thế nên dự định bữa tối lãng mạn của Ngô Lạc Thiến đã tan thành mây khói. Cứ nhìn cái tên đáng ghét trước mặt là cơn tức của cô lại dâng lên tận cổ, suýt chút nữa đã không duy trì được hình tượng thục nữ.

“A Kiệt, hôm nay tôi hẹn cậu ra ngoài, ngoại trừ để cảm ơn cậu đã giúp đỡ cảnh sát phá án thì vẫn còn một chuyện nữa phải nói ngay trước mặt cậu.”

Đến khi bữa cơm gần kết thúc, Ngô Lạc Thiến mới tự nhận mình xui xẻo, nói thẳng mọi chuyện: “Thực ra tôi được người khác nhờ, có người muốn mời cậu ăn cơm, cũng muốn gửi tặng cậu một món quà coi như quà gặp mặt.”

“Lại còn một bữa cơm nữa à?!”

Châu Tinh Tinh ngậm tăm trong miệng, sờ sờ bụng, bữa này ăn xong lại có thêm bữa khác, cứ thế này thì một tháng cũng không cần phải nghĩ đến tiền ăn.

“Ai tốt bụng như vậy? Đã mời tôi ăn cơm lại còn tặng quà gặp mặt?”

“Chuyện là như thế này...”

Ngô Lạc Thiến giải thích cặn kẽ mọi chuyện, Liêu Văn Kiệt nghe xong thì cũng hiểu được đại khái tiền căn hậu quả.

Tập đoàn Điền Thị bỏ 2,4 tỷ thu mua cao ốc Đế Hoàng, trong đó nhất định có chuyện mờ ám. Bây giờ chuyện hợp đồng giả đã bị phơi bày ra ngoài ánh sáng, lại thêm chuyện cảnh sát đã xác nhận chuyện Điền Vĩ Cường bị bắt, thế nên khoảng giao dịch này đã bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió.

Điền Vĩ Cường là người đứng đầu tập đoàn Điền Thị, chuyện đấu thầu thu mua cao ốc Đế Hoàng cũng không phải một mình anh ta đứng ra bỏ vốn. Nhưng bây giờ cây đổ thì khỉ cũng tán loạn, nhóm đối tác chỉ sợ ảnh hưởng gì đến mình, thế nên đồng loạt đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người Điền Vĩ Cường.

(Cây đổ khỉ cũng tán loạn: Khi một người có quyền lực bị thất thế thì những người trước đây dựa vào người đó cũng sẽ nhanh chóng di tản vì không còn gì để bám víu nữa)

Những đơn vị khác tham gia đấu thầu lợi dụng tình hình này mà nhao nhao lên, đòi phải tổ chức một vòng đấu thầu mới.

Chuyện này vốn dĩ cũng chẳng có gì, càng không có bất cứ quan hệ gì với Liêu Văn Kiệt. Nhưng có một người trong số những nhà đấu thầu đó nghe được tin Liêu Văn Kiệt từ chối lời đề nghị năm mươi triệu của Điền Vĩ Cường thì lập tức có hứng thú với hắn, nên đã nhanh chóng nhờ cảnh ti Hoàng chuyển lời, chuẩn bị tặng cho hắn một món quà hậu hĩnh.

Ngô Lạc Thiến đang suy nghĩ không biết phải lấy lí do gì để hẹn gặp Liêu Văn Kiệt, biết được chuyện vặt vãnh này đã lập tức chủ động xin đi.

Nói trắng ra thì cũng chẳng có chuyện gì to tát cả, Liêu Văn Kiệt giúp buổi đấu thầu được tổ chức lại. Mọi người đều vui vẻ, có người sẵn sàng thưởng cho hắn một món tiền lớn.

Liêu Văn Kiệt đường nhiên không từ chối loại chuyện tốt như thế này, không cần biết đối phương xuất phát từ lòng biết ơn thật hay là coi trọng tài năng của hắn, hay là muốn mua danh tiếng... Tóm lại là tất cả những thứ đó hắn đều không quan tâm, hắn chỉ quan tâm mình có tiền là được.

“Thời gian! Địa điểm!”

“Hả...”

“Sao thế, đối phương không phải người tốt à?”

“Không phải, không phải, chỉ là thanh danh của cô ấy không được tốt cho lắm.”

Ngô Lạc Thiến do dự nửa ngày, cuối cùng cũng nói ra: “Người thường xuyên xuất hiện trên những tạp chí bát quái- Yudy Tang, cậu biết không? Cô ấy cũng tham gia đấu thầu cao ốc Đế Hoàng, cũng đã dắt mối cho không ít doanh nhân giàu có. Bây giờ tập đoàn Điền Thị đã rớt đài, cô ấy là một trong những người được lợi.”

???

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK