• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngài Châu, có phải anh cầm nhầm không, đây là bài tập của học sinh tiểu học mà?”

“A Kiệt, khoác lác là không đúng.” Châu Tinh Tinh cười ha ha, bắt đầu dùng phép kích tướng.

“Được thôi, vậy anh cứ coi như tôi khoác lác.”

Nói xong, Liêu Văn Kiệt đi thẳng về phòng mình.

Bỗng nhiên một bóng người lóe lên, Châu Tinh Tinh chắn trước mặt cậu, nghiêm túc nói: “Liêu Văn Kiệt, bây giờ tôi lấy thân phận cảnh sát đảo Hong Kong yêu cầu cậu phối hợp với hành động lần này của cảnh sát... Giúp tôi làm bài tập.”

“Ngài Châu, anh dọa tôi à?”

Liêu Văn Kiệt khinh thường đẩy tay Châu Tinh Tinh ra, lách qua người anh ta.

“Anh Kiệt, vừa rồi em quá kiêu ngạo, em có tội, em sai rồi!”

Cứng rắn không được thì phải mềm mỏng, Châu Tinh Tinh túm Liêu Văn Kiệt lại, nước mắt lưng tròng: “Anh nể tình chúng ta là người nhà mà giúp đỡ em một tay. Em thề chỉ một lần này thôi, không có lần sau đâu.”

“Ngài Châu, anh đừng gọi thế, lớn nhỏ không thể loạn, đạo lý này anh vừa mới dạy tôi đấy.”

“Anh Kiệt, em bị mỡ heo làm lu mờ tâm trí, anh đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân, anh giúp đỡ A Tinh đi mà!”

“A Tinh, làm người, điều quan trọng nhất là nói lời giữ lời, lời đã nói ra như bát nước đổ đi, phải chịu trách nhiệm.”

Liêu Văn Kiệt lắc đầu, hừ một tiếng: “Anh vừa giây trước nói ra, giây sau đã rút lại, anh làm thế này tôi cũng không biết phải làm thế nào!”

“Đừng mà, anh Kiệt! Anh Kiệt, đừng mà!”

“Này này này, anh đừng có gọi lung tung...”

“Từ hôm nay trở đi, không ai có thể phạt tôi đứng hành lang, đứng sân thể dục nữa...”

“Không một ai!!!”

Sau khi tìm ra được cách giải quyết đống bài tập, Châu Tinh Tinh lại tiếp tục được vào trong phòng học, lúc này anh ta cảm thấy địa ngục này cũng chỉ thường thôi, không đáng nhắc tới.

Châu Tinh Tinh đắc ý bước vào lớp, đồng thời thề sau này sẽ không bị phạt đứng nữa.

Nếu anh ta đã quyết thì ông trời cũng không làm gì được!

“Kiểm tra đột xuất, ai không làm được phải đứng ngoài sân trường một tuần.”

Giáo viên môn lịch sử bước vào, cầm theo xấp giấy kiểm tra, ánh mắt lạnh như băng, không khác gì một sát thủ vô nhân tính.

Khoa học đã chứng minh không được đắc ý quá sớm, nếu không sẽ chết rất thảm.

Châu Tinh Tinh nhìn bài kiểm tra trước mặt thì biết mình xong đời rồi, không cần ông trời ra tay, chỉ cần dựa vào giáo viên lịch sử cũng có thể khiến anh ta đứng chết trên sân thể dục.

Nhưng con người phải có lòng tự trọng, đã nói không bị phạt đứng nữa thì nhất định không được để bị phạt đứng. Châu Tinh Tinh lấy điện thoại ra, lặng lẽ liên hệ với Tào Đạt Hoa.

Thi cử không gian lận thì chỉ chờ học lại, đạo lý này Châu Tinh Tinh đã hiểu từ mười năm trước rồi.

...

Liêu Văn Kiệt đang ngồi trước máy tính, công việc của cậu vô cùng nhàn hạ.

Hàng ngày chỉ nhập số liệu rồi thống kê rồi lưu lại vào hồ sơ tổng của công ty.

Công việc này không có chút áp lực nào, thoải mái giờ giấc, làm xong còn có thời gian rảnh để bổ sung kiến thức căn bản về thế giới hiện tại.

Có lẽ do tính đặc thù của đảo Hong Kong, hoặc có lẽ do thế giới này rất hỗn loạn nên công ty hắn làm là công ty thiết kế nhà cửa mà lại bao gồm cả xem phong thủy xem số mệnh, tư vấn tên doanh nghiệp, gia công tác phẩm nghệ thuật...

Nghe thì có vẻ rất lợi hại nhưng không biết hoạt động thực tế như thế nào. Liêu Văn Kiệt mới đi làm, cảm thấy... không đáng tin.

“Ai là Liêu Văn Kiệt?”

Cửa bị đẩy ra, ba nhân viên cảnh sát bước vào, xung quanh lập tức yên lặng.

“Chào các anh, các anh tìm nhân viên công ty tôi có chuyện gì thế?”

Quản lý Cao lập tức bước tới: “Có phải có hiểu lầm gì không? Chúng tôi là người làm ăn nghiêm túc!”

“Ông là Liêu Văn Kiệt?”

“Không phải.”

“Vậy ông nói nhảm nhiều thế làm gì?’

Nhân viên cảnh sát nhìn đồng hồ, vẻ mặt vô cùng lo lắng, lại tiếp tục hét lên: “Ai là Liêu Văn Kiệt?”

“Là tôi.”

Liêu Văn Kiệt đứng dậy, đi tới chỗ ba người cảnh sát.

“Nhìn đẹp trai như thế này, đúng là cậu rồi...”

Nhân viên cảnh sát thì thầm: “Anh Liêu, chỗ này có một vụ án, phiền anh đi theo chúng tôi một chuyến.”

“Cảnh sát, có thể cho tôi biết là vụ án gì không?”

Liêu Văn Kiệt rất khó hiểu, không nhớ mình đã làm chuyện gì phạm pháp, cả kiếp trước lẫn kiếp này...

Hình như đều không có.

“Không cần lo lắng, lãnh đạo của chúng tôi mời cậu tới uống trà thôi... Thật sự là uống trà.”

Người cảnh sát này tới gần Liêu Văn Kiệt, nhỏ giọng nói: “Tôi cũng không rõ tình huống cụ thể thế nào, nhưng trong phòng họp chật cứng người, có không ít cục trưởng. Bây giờ chúng ta đi luôn thôi, đừng chậm trễ thời gian.”

“Tôi biết rồi.”

Liêu Văn Kiệt gật đầu, sau đó quay đầu nhìn cấp trên của mình: “Quản lý Cao, tôi có chút việc, hôm nay chắc phải xin nghỉ phép.”

“Không sao, cậu cứ đi đi.”

Mặc dù nhân viên cảnh sát nói rất nhỏ nhưng quản lý Cao cũng nghe được, trong lòng vừa nghi ngờ thân phận của Liêu Văn Kiệt, vừa than thở bản thân xui xẻo.

Vốn tưởng thuê một thư ký, không ngờ lại đưa về một ông chủ. Mời thần thì dễ tiễn thần thì khó, sau này chắc khó sống rồi.

Nghĩ đến chuyện này, quản lý Cao quả quyết sắp xếp cho Liêu Văn Kiệt nghỉ phép một tháng, hưởng lương bình thường.

Liêu Văn Kiệt: “...”

Ha ha, nếu ông đã muốn như vậy thì tôi cũng không khách khí nữa!

Sau khi Liêu Văn Kiệt rời đi, các đồng nghiệp nhao nhao tiến lên vây lấy quản lý Cao hỏi han, tò mò chuyện gì xảy ra.

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK