• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lạ thật, chẳng lẽ đúng là thể chất giữa người với người không giống nhau?”

Thang máy xuống đến tầng một, Liêu Văn Kiệt đột nhiên phát hiện ra bên ngoài rất náo nhiệt, hàng xóm láng giềng đều tụ tập lại một chỗ. Ai không biết còn tưởng đây là nơi bán vé cho buổi biểu diễn của Trương Học Hữu.

(Trương Học Hữu: ca sĩ, nhạc sĩ, diễn viên nổi tiếng người Hong Kong)

Liêu Văn Kiệt mới chuyển đến khu này, tò mò mà không biết phải hỏi thăm ai. Đúng lúc này, một bóng dáng quen thuộc đi về phía này.

“Đội trưởng Lư, trùng hợp quá!”

“A Kiệt đấy à!”

Đội trưởng Lư xoay người, liếc mắt một cái đã nhận ra Liêu Văn Kiệt. Trông thấy hắn mặc áo sơ mi+ quần đùi+ dép tông thì cảm khái: “Đúng là trai đẹp có khác, tùy tiện khoác cái gì lên người cũng đẹp trai thế này.”

“Đội trưởng Lư quá khen rồi, là do tôi không biết chọn quần áo.”

Liêu Văn Kiệt thuận miệng nói: “Đội trưởng Lư, ở đây xảy ra chuyện gì thế, sao lại có nhiều người tụ tập ở đây như vậy?”

“À, chuyện là thế này, bà cụ Lý ở tầng chín bị ngã đập đầu vào tủ lạnh, người nhà bà ấy gọi xe cấp cứu, người ta vừa mới đưa bà ấy đến bệnh viện xong.”

“Tầng chín? Thế chẳng phải cùng tầng với tôi sao?”

“Đúng vậy!”

Đội trưởng Lư nói xong thì nhìn bốn xung quanh một chút, sau đó ghé sát tai Liêu Văn Kiệt nói nhỏ: “Tôi nói thế này có vẻ không ổn cho lắm, nhưng tôi cảm thấy bà cụ Lý chắc là không qua khỏi rồi. Bà ấy tuổi đã cao, hơn nữa còn va một cú mạnh như thế, lúc xe cấp cứu đến thì yếu ớt lắm rồi. Haizzz... Cũng chỉ biết hi vọng người không có việc gì!”

“Thế nên nhiều người đứng tụ tập ở đây thế này chỉ là đang hóng chuyện?”

Khóe miệng Liêu Văn Kiệt co rút, những người hàng xóm này cũng nhàn rỗi quá nhỉ, nếu thực sự không có việc gì làm thì đi chơi bài hay đánh mạt chược gì đó đi.

“Cũng không trách bọn họ được, để tôi nói cho cậu biết chuyện này, nhưng cậu đừng nói với người khác là tôi nói nhé.”

Đội trưởng Lư cũng rất thích hóng chuyện, nhìn ngang ngó dọc rồi tiếp tục thì thầm với Liêu Văn Kiệt: “Quan hệ giữa bà cụ Lý và con dâu không được tốt. Gia đình họ bốn người sống chung với nhau, hầu như ngày nào cũng cãi nhau, ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn. Mọi người ở đây đều hoài nghi...”

“Được rồi, đừng nói nữa, tôi còn trẻ, không muốn nghe mấy chuyện này.”

Liêu Văn Kiệt vội vàng hô ngừng, hắn chán nghe nhất là mấy chuyện xích mích giữa mẹ chồng nàng dâu. Một người ăn no cả nhà chẳng lo, hắn không cần phải nghe những chuyện này để nâng cao kinh nghiệm sống.

(Một người ăn no cả nhà chẳng lo: Một người sống một mình, có công ăn việc làm ổn định thì chỉ cần người đó ăn no thì cũng có nghĩa là gia đình đó ăn no, không phải lo lắng gì cả)

“Thế à...”

Đội trưởng Lư tiếc nuối, rõ ràng vẫn chưa kể thỏa mãn.

“Đúng rồi, đội trưởng Lư, tôi muốn đặt báo, ông có số điện thoại của bên giao báo không?”

“Có, cậu đợi một chút, để tôi hỏi.”

Đội trưởng Lư lôi bộ đàm ra, hỏi thăm đồng nghiệp đang ở phòng trực ban, nhanh chóng hỏi thăm giúp Liêu Văn Kiệt số điện thoại của đơn vị đặt báo.

“Cảm ơn, hôm nào tôi mời ông ăn cơm.”

Liêu Văn Kiệt nói xong thì quay người ra ngoài kiếm cái gì ăn. Hắn vừa mới rời đi thì đội trưởng Lư đã bị vây kín tầng trong tầng ngoài.

“Tiểu Lư, cậu bé đẹp trai kia là ai thế?”

“Cậu ấy có bạn gái chưa? Nếu chưa thì tôi giới thiệu cho...”

“Không cần phải giới thiệu, nhà tôi có một đứa con gái.”

“Thôi đi, con gái bà còn xấu hơn cả đội trưởng Lư, làm sao lọt vào mắt cậu đẹp trai được.”

“Phi, con gái nhà bà mới xấu hơn đội trưởng Lư!”

“...”

...

Đêm nay, Liêu Văn Kiệt lại tiếp tục tu luyện trong mộng. Sáng hôm sau, hắn mở mắt ra, cảm nhận niệm lực đã khôi phục được bảy tám phần, eo không đau chân không mỏi nữa. Liêu Văn Kiệt chạy một mạch xuống lầu, thuận tiện đi tìm đồ ăn sáng.

Đúng chính giờ, Liêu Văn Kiệt vừa tắm xong thì nhận được điện thoại của Yudy Tang phía bên kia.

Người gọi điện thoại là trợ lý của Yudy Tang, người không biết dáng dấp thế nào nhưng giọng nói rất êm tai.

Đúng thời gian thỏa thuận, Liêu Văn Kiệt bắt taxi đến tòa nhà công ty của Yudy Tang. Yudy Tang đứng tên sở hữu mấy công ty, ngoại trừ đầu tư bất động sản thì còn có những lĩnh vực liên quan đến giải trí, truyền hình, nói chung là nhà to sự nghiệp lớn.

Trong phòng họp, Liêu Văn Kiệt nhìn thấy nữ trợ lý đã nói chuyện qua điện thoại- Trình Văn Tĩnh. Cô gái này lịch sự trong cả lời ăn tiếng nói đến từng cử chỉ, ngoại hình cũng rất xinh đẹp, có thể nói là người cũng như tên.

Tất cả những ai xem phim đều biết, mặc dù Trình Văn Tĩnh không có Cửu âm bạch cốt trảo, cũng không có Ỷ thiên kiếm nhưng lại tự chế tạo ra một thần khí đó là chùy phá băng, thủ đoạn vô cùng hung tàn)

(Trình Văn Tĩnh là một nhân vật trong phim [Trường học Uy Long], do diễn viên Châu Hải My thủ vai. Châu Hải My cũng từng đóng Chu Chỉ Nhược trong [Ỷ thiên đồ long ký], vũ khí của Chu Chỉ Nhược là Cửu âm bạch cốt trảo và Ỷ thiên kiếm)

Loại phụ nữ trong ngoài bất nhất như thế này, từ trước đến nay Liêu Văn Kiệt luôn tránh xa. Cho dù lúc mới gặp, đối phương đã bị nhan sắc của hắn làm cho ngây ngất thì cũng không thể tiến xa hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK