Liêu Văn Kiệt khịt mũi coi thường, ai cũng biết ngành công nghiệp IT của Nghê Hồng không phát triển, đến năm 9012, người bình thường đã dùng điện thoại di động rồi mà văn phòng của Nghê Hồng còn dùng máy fax, hơn nữa không biết cả gửi Email.
Có điên mới đến Nghê Hồng làm IT!
Hơn nữa, đầu những năm thập niên 90, kinh tế của Nghê Hồng bị lạm phát, người muốn nhảy lầu còn phải xếp hàng. Liêu Văn Kiệt sợ lúc đó nhiều người ở sân thượng quá, hắn không chen lên được.
Từ chối thì từ chối, nhưng mà vẫn phải nhận phần tâm ý này, thế nên từ chối cũng phải khéo léo một chút. Dù sao thì người bạn phú nhị đại kia không phải năm nào cũng có, loại tài nguyên này không thể lãng phí.
Liêu Văn Kiệt viết bức thư tay dài hai nghìn chữ, nói mình mắc bệnh nặng, muốn cống hiến nhưng thân thể không cho phép. Sau này nếu có thể chữa khỏi thì chắc chắn sẽ đến cống hiến cho Nghê Hồng để không phụ sự tin tưởng của bạn.
Cách hành văn đanh đá chua ngoa, cảm động lòng người.
Chà, nhỏ thêm hai giọt thuốc nhỏ mắt để làm nổi bật sự đau buồn khi viết thư.
Cũng may là viết là bệnh nặng chứ không nói là bệnh không thể chữa trị, nếu không thì hắn đã nhỏ chút thuốc đỏ lên.
Sau khi âm thầm chúc phúc cho Nghê Hồng thì Liêu Văn Kiệt tiếp tục lên kế hoạch cho tương lai của mình, làm thế nào để đào được hũ vàng đầu tiên thuộc về mình trong thời đại hoàng kim này.
Đầu tiên, làm công là chuyện không thể, làm công cho người ta thì cả đời sẽ không thành ông chủ được. Cho dù đi làm công thì cũng chỉ làm tạm thời thôi.
Liêu Văn Kiệt suy đi tính lại, quyết định thực tế một chút, đó là nghĩ xem tối nay nghỉ chân ở chỗ nào.
Mấy năm trước cha mẹ hắn đã mất vì tai nạn giao thông, tài sản duy nhất là số tiền bảo hiểm thì đã bị hắn dùng để học đại học.
Hiện thực vô cùng tàn khốc, tốt nghiệp tương đương với không có nhà để về, Không nghĩ cách thì tối nay chỉ có thể ngủ ngoài đường.
Nhất là những người đẹp trai như hắn thì càng thêm nguy hiểm, ngủ ngoài đường có thể ngủ mất người luôn.
Hắn suy nghĩ cẩn thận các mối quan hệ của mình, chủ yếu là bạn học, các bạn trai trong lớp đều ghen tị với thân phận nam sinh đẹp trai nhất trường của hắn, thế nên khả năng ở nhờ là không lớn.
Các bạn nữ thì chắc cũng có thể đồng ý, nhưng hắn không dám. Con trai ra ngoài phải bảo vệ tốt cho bản thân, không thể để bị các bạn nữ lợi dụng.
Huống hồ đến ở nhờ một hai ngày còn được, ở lâu thì các vị phụ huynh sẽ nghĩ như thế nào?
Chẳng lẽ thực sự phải ngủ ngoài đường à?
Con người ta nếu lâm vào hoàn cảnh cấp cách thì có thể dựa vào người thân.
Các chú các bác cô bảy dì tám...
Xin lỗi, gia phả nhà hắn không phong phú đến mức đó.
Liêu Văn Kiệt ngồi lặng lẽ sắp xếp ký ức của mình, từ trong đống ký ức hỗn loạn đào ra được một đầu mối hữu dụng. Nhà mẹ đẻ hắn có một người họ hàng thân thích, mấy năm trước hắn đã gặp một lần trong đám tang, tính tình khá hiền lành, chắc có thể cung cấp cho hắn một chỗ ngủ.
Liêu Văn Kiệt tìm được số điện thoại của người họ hàng này, suy nghĩ nửa ngày mới liên lạc với người ta. Hắn giải thích tình hình hiện tại của mình. Tào Đạt Hoa sảng khoái đồng ý, nói người một nhà thì nên giúp đỡ nhau, sẵn sàng giúp đỡ nếu hắn gặp khó khăn.
Liêu Văn Kiệt vui mừng đi đến biệt thự, sau đó bước vào một căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách, cũng chính là nhà của Tào Đạt Hoa.
Hiện thực chính là như vậy, những người bà con có tiền thì 80% thích chém gió, còn những người không có tiền thì 80% là thực sự không có tiền.
Không có tiền cũng không sao, dù sao Liêu Văn Kiệt cũng không phải muốn chiếm tiện nghi, hắn nhanh chóng dọn đồ đến ở.
Ban đầu khi nghe đến tên Tào Đạt Hoa thì Liêu Văn Kiệt không nghĩ ngợi nhiều, nhưng bây giờ lại càng nghĩ càng thấy sai.
Giống quá!
Tướng mạo thì không sao, giống nhau ba phần đã có thể gọi là giống rồi. Nhưng khi nhìn thấy trong gia đình Tào Đạt Hoa có mười cái bài vị, chín cái ghi tên, một cái dự phòng thì đã có thể chỉ ra thân phận của Tào Đạt Hoa.
Liêu Văn Kiệt chưa từ bỏ ý định, hỏi những cái tên trên bài vị là ai. Tào Đạt Hoa ấp úng một lúc rồi nói dối mấy câu.
Đến tận bây giờ thì hắn đã xác định được, nếu không phải đoán nhầm thì hắn đã xuyên không vào thế giới của bộ phim [Trường học Uy Long].
Tào Đạt Hoa là một trong những nhân vật chính của bộ phim, chú Đạt, thân phận là cảnh sát nằm vùng.
Phát hiện này khiến da đầu Liêu Văn Kiệt tê dại, mặc dù phim là căn cứ vào hiện thực, nhưng đây là hai khái niệm, hai thế giới khác nhau.
Lịch sử trong đầu hắn, tầm nhìn và tiên tri của hắn đặt trong thế giới [Trường học Uy Long] hoàn toàn không thích hợp.
Liêu Văn Kiệt lại tiếp tục hoang mang về tương lai, run run cầm tờ báo trong tay lên, giả vờ đọc rồi âm thầm hít một sâu tự an ủi.
Nhưng vừa nhìn tờ báo thì hắn lại càng sợ hãi.
Tiêu đề tin tức nổi bật hôm nay: “Đổ thần” Cao Tiến liên tiếp chém cao thủ Nghê Hồng, chiến thắng vô cùng nhẹ nhõm.
(Đổ thần: Thần đánh cược)
Liêu Văn Kiệt nhìn ba lần mới xác nhận mình không bị hoa mắt. Hắn ngồi trên ghế salon, hoài nghi nhân sinh.
Thế giới mà hắn xuyên không tới thực sự quá phức tạp...
Ngày hôm sau, Liêu Văn Kiệt phát hiện ra mình còn quá trẻ, sự phức tạp của thế giới này còn nghiêm trọng hơn hắn nghĩ.
Hôm qua là ngày 12 mà hôm nay lại biến ngày ngày 8. Ban đầu hắn còn tưởng báo nhà Tào Đạt Hoa gửi sai, nhưng kết quả Tào Đạt Hoa lại nói hôm qua là mùng 7.
Liêu Văn Kiệt tưởng Tào Đạt Hoa ngủ mụ mị đầu óc, Tào Đạt Hoa cũng nghĩ như vậy. Nhưng khi mọi người lấy tờ báo hôm qua ra thì thấy tiêu đề vẫn là Cao Tiến, nhưng ngày lại như Tào Đạt Hoa nói.
Tào Đạt Hoa không ngủ đến mụ mị đầu óc, Liêu Văn Kiệt cũng không sai, người sai là thế giới này.
Mấy ngày sau, ngày nào Liêu Văn Kiệt cũng đọc báo, nhưng ngày tháng lại không thay đổi.
Điều này còn tồi tệ hơn, không thể nhìn ra được bất cứ quy luật nào.
Liêu Văn Kiệt cuối cùng cũng đã nhìn ra chỉ có hắn nhìn ra sự khác thường, còn những người khác đều không phát hiện ra gì cả.
Khi tất cả mọi người đều bị bệnh, chỉ có một người khỏe mạnh thì người khỏe mạnh đó sẽ trở thành người bị bệnh!
Cũng may là chỉ thay đổi ngày chứ không thay đổi trí nhớ, nếu không thì Liêu Văn Kiệt đã bị lăn qua lăn lại đến chết rồi.
Hắn cảm khái, có vẻ phải mất một thời gian dài mới có thể thích nghi được với cuộc sống này.
Cứ như vậy, Liêu Văn Kiệt ở nhà Tào Đạt Hoa một tháng, cả ngày không ra ngoài, nếu không xem ti vi hay đọc báo thì lại nghe đài.