"Tất nhiên là có lý rồi, Mọi người đều rất đẹp trai, chỉ có chúng tôi mới hiểu được cái loại đau đớn này..."
"Khoan, dừng lại!"
Liêu Văn Kiệt giơ tay ngăn cản, nói đầy thấm thía: "A Tinh, làm người thì phải trung thực một chút, đừng có ngày nào cũng lừa mình dối người nữa, cái đạo lí này anh không hiểu đâu."
"Hừm hừm----"
Châu Tinh Tinh hít sâu một hơi, trong lòng thì chửi mẹ nó, nhưng trên mặt thì lộ ra nụ cười.
"Anh Kiệt, hãy nghe lời khuyên của tôi, đừng u mê không chịu tỉnh ngộ nữa, từ bỏ đi! Tôi có thể nói với cậu một cách đầy trách nhiệm rằng không thể trốn thoát được đâu, cho dù cậu có cơ trí như tôi thì cũng không thể thoát khỏi ma chưởng của phụ nữa đâu, một ngày nào đó cậu cũng sẽ bị bọn họ chiếm lấy thân thể thôi!”
"Đến lúc đó rồi nói!"
"……"
Châu Tinh Tinh thấy mình đã dùng hết lời ngon tiếng ngọt, khen Liêu Văn Kiệt thành như chính mình, kết quả là vẫn như nước đó lá khoai, chỉ đành phải đưa ra đòn sát thủ thôi.
Một nghìn tệ!
"Anh Kiệt, thật cũng không giấu cậu, em đã đem ảnh của anh ra để đi nhưng lại bị một đồng nghiệp nhìn thấy nên phải giật dây làm mối. Giờ em đã đến bước đường cùng rồi, thật sự không còn cách nào nữa, anh giúp em một lần với, em đảm bảo sẽ không có lần sau.”
"Lần trước anh cũng nói như vậy."
"Lần trước là lần trước, lần này khác."
Châu Tinh Tinh mỉm cười và nhét một nghìn tệ vào túi Liêu Văn Kiệt: "Cậu yên tâm, chỉ một bữa cơm mà thôi, nhiều nhất thì cũng chỉ bị sờ sờ tay, cũng không phải thật sự bắt cậu hi sinh nhan sắc đâu.”
"Cái gì, phải bị sờ tay!?"
"Như thế là được rồi, tối nay tôi đi cùng cậu, nếu như cậu không thích người kia thì ra ám hiệu cho rôi, tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho cậu, nói nhà cậu bị cháy.”
"Hừ, nhà anh cháy thì có."
Sắc mặt Liêu Văn Kiệt tối sầm lại, nhìn cái dáng vẻ nếu không đạt được mục đích thề sẽ không bỏ qua của Châu Tinh Tinh, quyết định tối nay sẽ đi một chuyến.
Coi như là không muốn bị làm phiền nữa vậy.
"Anh Kiệt, cậu... đồng ý rồi?"
"Nếu không thì sao?"
"Hì hì hì, quả nhiên tôi không nhìn lầm người, có nghĩa khí đáay. Hôm nay Châu Tinh Tinh tôi đứng đây thề, nếu như tối nay cậu phải chịu uất ức, chắc chắn hôm nào đó tôi sẽ giới thiệu thêm những người đẹp khác nữa cho cậu làm quen."
Châu Tinh Tinh ngẩng đầu thề, cúi đầu cười gian xảo.
Anh ta quá hiểu Ngô Lạc Thiến, chỉ cần Liêu Văn Kiệt đến cuộc hẹn tối nay, hắn nhất định sẽ bị đuổi cùng giết tận. Mà Liêu Văn Kiệt, chỉ cần cậu dám bước lên con thuyền giặc của Ngô Lạc Thiến, cứ tưởng tượng tiếp...
Nằm mơ đi, cả đời này cũng không .
Nếu kế hoạch thất bại, Liêu Văn Kiệt may mắn thoát được thì cũng không sao, Châu Tinh Tinh anh ta đã có thể tìm được một Ngô Lạc Thiến thì có thể tìm được một Ngô Lạc Thiến thứ hai.
Cứ như thế thì có thể thư thái vô lo rồi.
Ổn rồi!
……
Đếm đến, Châu Tinh Tinh đã liên lạc trước với Ngô Lạc Thiến, vội vàng đưa Liêu Văn Kiệt đến chỗ hẹn.
Một quán bar.
Môi trường quán bar này rất tốt, ánh sáng dịu, tiếng nhạc nhẹ nhàng, là một nơi lý tưởng để tụ tập với bạn bè.
Liêu Văn Kiệt bước vào, từ từ thở phào nhẹ nhõm, gần đây hắn tu luyện niệm lực nên càng ngày càng thích yên tĩnh, nếu tiếng nhạc trong quán quá chói tai, chắc chắn hắn sẽ không chịu nổi.
"A Tinh, đã nói là ăn cơm mà, sao lại là quán bar?"
Liêu Văn Kiệt rất là cạn lời, lần đầu gặp mặt mà lại chọn quán bar, không hiểu người kia nghĩ cái gì nữa.
"Mọi người đều là thanh niên cả, đến quán bar cũng rất bình thường, có gì không ổn đâu."
Châu Tinh Tinh không hiểu Ngô Lạc Thiến muốn làm cái gì, dựa vào sự hiểu biết của mình đối với người bên kia, chọn ở đâu cũng sẽ không chọn quá bar đâu nhỉ, chỉ đành nhắm mắt giải thích đại một câu.
Hai người ngồi vào ghế, Châu Tinh Tinh gọi hai ly đồ uống, lại gọi điện cho Ngô Lạc Thiến một lần nữa, ấn tượng ban đầu rất quan trọng, giục cô ta tuyệt đối đừng đến muộn.
Trong điện thoại, Ngô Lạc Thiến nói rằng mình đã đến cửa quán bar, Châu Tinh Tinh cúp máy, đứng dậy nhìn xung quanh, xác nhận mục tiêu đã nhanh chóng đi qua.
"Bà ơi, không phải là cô đấy chứ, cậu ăn mặt kiểu gì vậy?"
Vừa nhìn thấy Ngô Lạc Thiến, Châu Tinh Tinh nhíu chặt mày, chiếc quần jean + áo sơ nữ, tuy phong cách khá giản dị thoải mái nhưng trông không giống như đang hẹn hò.
Khoác một chiếc áo của Hà Mẫn, quá mức tùy tiện, giống như là chẳng trang điểm chuẩn bị vậy.
“Sao thế, tôi mặt như thế không được à?” Ngô Lạc Thiến nghe thế liền sững sờ.
"Chắc chắn là không được rồi, cô ăn mặt như thế, nhìn một cái giống như con cọp cái vậy, lại còn là cái kiểu rất bảo thủ rất nhàm chán nữa chứ."
Châu Tinh Tinh không ngừng lắc đầu: "Nếu tôi là A Kiệt, tôi đã hết hứng rồi.”
"Vậy, vậy phải làm sao đây?"
Ngô Lạc Thiến suy nghĩ một chút, cởi cúc áo sơ mi, thắt vạt áo dưới lại, làm cho mình trông năng động một chút: "Thế nào, bây giờ trông thế nào?"
"Một con cọp cái bảo thủ nhàm chán, trên đường đến bị người ta chà đạp."
"……"
"Đừng trợn tôi, tôi chỉ nói thật thôi, thôi bỏ đi, bây giờ về thay quần áo cũng không kịp nữa, để ngựa chết làm ngựa sống vậy!"
Châu Tinh Tinh thở dài: "Cuối cùng tôi cũng biết tại sao cô lại chọn quán bar để gặp mặt, bởi vì ánh đèn mờ ảo, vừa hợp che đi khuyết điểm bần túng như cái bàn rửa mặt của cô."
“Anh…"
"Sao, muốn đánh tôi à?"