Ngây thơ!
Quỷ Vương Đạt có thói quen giấu những quyển sách Lưu Huyền Đức dưới gầm giường, Tào Đạt Hoa cũng thích. Giấu xong còn dương dương tự đắc, thực sự nghĩ rằng mình có một bí thuật độc môn, những người khác mãi mãi không thể nào tìm thấy được.
Hơn nữa hai người này đều là những người đàn ông độc thân, nếu đổi lại là người khác thì có lẽ chỉ có thể tự mình cầu phúc, dù sao... Không nói đâu xa, cha của hai người này cũng qua đời từ sớm.
“Đừng hiểu lầm, bình thường tôi hay tu luyện [Ngọc nữ tâm kinh], những thứ này là những đạo cụ phụ trợ không thể thiếu, thực ra con người tôi là người rất ngay thẳng.” Quỷ Vương Đạt lục tung đồ đạc lên, trong lúc cấp bách còn không quên giải thích một câu.
(Ngọc nữ tâm kinh: Môn võ thuật trong Thần điêu đại hiệp)
Liêu Văn Kiệt: “...”
Lâm Triều Anh mà biết chắc đội mồ sống dậy!
(Lâm Triều Anh là nhân vật trong Thần điêu đại hiệp, là người sáng lập ra Ngọc Nữ tâm kinh)
Quỷ Đạt Vương có một bộ sưu tập sách đáng kinh người, ông ta lật một hồi cũng không tìm thấy két sắt của mình. Liêu Văn Kiệt trong lúc rảnh rỗi cúi đầu nghiên cứu chiếc bàn gỗ vuông vắn trước mặt.
Không ngoài dự đoán, hắn nhìn thấy ở chỗ chân bàn có một vết cắt, chiếc bàn này chắc chắn đã từng bị Quỷ Vương Đạt giở trò.
Đây gọi là cái gì? Cơ hội giao lưu dành cho những ai đã chuẩn bị sẵn sàng?
Liêu Văn Kiệt không nói câu nào, mặc dù nói quan tâm người hữu duyên, cạm bẫy không còn mới... Nhưng mà cạm bẫy này của Quỷ Vương Đạt cũng cũ quá rồi. Hắn suy nghĩ rồi tìm hiểu một chút, chắc cạm bẫy này cũng phải có tuổi đời mấy ngàn năm lịch sử.
Liêu Văn Kiệt nhìn Quỷ Đạt Vương lúc này đã chui cả người vào gầm giường, lại thấy chân ông ta không được tiện cho lắm thì muốn giúp người làm niềm vui. Hắn nhặt một cây gậy trúc và một sợi dây thừng, cố định chắc chắn đôi chân bấp bênh tràn ngập nguy hiểm của ông ta lại.
Rất nhiều người đều cho rằng giúp đỡ người khác là nguồn gốc của niềm vui, nhưng thực ra không phải vậy, đó chỉ là bước đầu tiên.
Bước thứ hai, không để lại danh tính mới là quan trọng nhất!
Liêu Văn Kiệt không nghĩ thêm bất cứ chuyện gì, quả quyết lựa chọn che giấu công lao và danh tính.
Sau khi đã xác nhận cố định rất chắc chắn, Liêu Văn Kiệt hài lòng gật đầu. Hắn quay người nhìn vách tường cách đó khoảng ba nước chân, phát hiện có một tấm bảng của Cổ quyền pháp Trung Quốc, bên trên chỉ viết duy nhất một chữ “Quyền”.
Có lẽ bởi vì quá bắt mắt, hoặc có thể là do những chiêu thức của Quỷ Vương Đạt vô cùng linh động khéo léo, thế nên những ngọn đèn xung quanh tấm bảng đột nhiên lóe lên. Nguồn điện vừa mở, đèn lòe loẹt khắp nơi, nhìn hơi dở dở ương ương.
Liêu Văn Kiệt hơi sửng sốt, lúc mới vào cửa hắn không chú ý lắm, hiện tại mới phát hiện ra. Căn phòng này xung quanh chỗ nào cũng lộn xà lộn xộn, chỉ có mỗi hỗ tấm bảng này là không nhiễm bụi trần.
“Người trẻ tuổi, nếu như cậu đã phát hiện ra rồi thì tôi cũng không cần phải giấu diếm nữa.”
Quỷ Vương Đạt ôm một chiếc hòm gỗ, đầu đầy bụi đất, chỉ vào tấm bảng nói: “Đúng vậy, tôi chính là chưởng môn của Cổ quyền pháp Trung Quốc, người nắm giữ danh hiệu Người cơ bắp ma quỷ- Quỷ Vương Đạt.”
“Hả? Cổ quyền pháp Trung Quốc là gì?”
Liêu Văn Kiệt không hiểu, lập tức hỏi lại: “Theo như tôi biết thì đất nước chúng ta có rất nhiều phương pháp võ thuật, từ xưa đến nay, các môn phái lớn lớn nhỏ nhỏ đếm mãi không hết. Chẳng lẽ tất cả những thứ này đều nằm trong quyền hạn quản lý của Chưởng môn ông à?”
“Cái này...”
Quỷ Đạt Vương chớp mắt mấy cái, tên của môn phái nhà mình đúng là đắc tội với tất cả các môn phái khác. Ông ta lập tức sửa lại: “Đây là vấn đề lịch sử, từ lúc tôi nhập môn thì môn phái của tôi đã có tên như vậy rồi. Cậu chỉ cần biết môn phái của chúng tôi rất lợi hại là được, quan tâm những chuyện khác làm gì.”
“Lợi hại như vậy mà còn phải mở tiệm tạp hóa à?”
“Sở thích cá nhân, cậu cấm được chắc.”
“Vậy các môn đồ khác đâu?”
“Đơn truyền.”
Đối mặt với câu hỏi của Liêu Văn Kiệt, rõ ràng là Quỷ Vương Đạt đã chuẩn bị từ lâu. Ông ta thản nhiên trả lời, sau đó phủi nhẹ bụi bẩn bám trên mặt hòm, trải khoảng mười quyển sách quý ố vàng ra bàn.
Từ Thiết sa chưởng đến Như Lai thần chưởng, từ Kim cương cước đến Thiên tàn cước, từ phổ thông đến tuyệt thế, muốn gì có đó, có thể nói là vô cùng toàn diện.
Liêu Văn Kiệt cầm lấy quyển Như Lai thần chưởng, mở ra xem thử. Sách không dày lắm, chỉ có mười trang giấy, xem vèo một cái là hết.
“Sao trang cuối cùng lại bị xé rồi?”
Hắn chỉ vào trang cuối cùng của Như Lai thần chưởng, chưởng pháp ở chín trang trước rất đầy đủ, nhưng lại bị thiếu mất trang cuối cùng.
“Người ta thường nói cổ tịch bản thiếu, thiếu mất một tờ là chuyện vô cùng bình thường!”
(Cổ tịch bản thiếu: Sách cổ không bao giờ hoàn chỉnh)
“Thế nhưng quyển sách nào của ông cũng đều bị xé mất trang cuối cùng!”
“Cậu đẹp trai, cậu may mắn lắm đấy, tất cả những quyển sách ở đây đều là sách cổ, cậu tùy ý chọn một cuốn cũng có thể trở thành bảo vật gia truyền.”
“...”