Thường Hy tự mình đến hầu phòng, rót một chén trà Lão quân mi, đặt trong khay gỗ hoàng dương, lúc này mới bưng lên đi tới thư phòng.
Ngũ Hải như thường lệ đứng gác ở cửa, thấy Thường Hy đi tới, tiến lên một bước cười nói: “Không phải nói thân thể ngươi không thoải mái sao? Tại sao lại đã dậy?”
Thường Hy cười nhẹ: “Khiến tổng quản lo lắng rồi, cũng không có gì nghiêm trọng lắm, chỉ là trong lòng có chút khó chịu, bây giờ đã tốt hơn nhiều, thấy thư phòng vẫn sáng đèn cho nên rót một chén trà tới đây!”
Ngũ Hải cũng không hỏi nhiều hơn, chỉ là ánh mắt nhìn Thường Hy có chút không giống trước, cười nói: “Đi đi, Thái tử gia đang ở trong đó!”
Thường Hy gật đầu một cái, không kịp ngẫm nghĩ vẻ cổ quái trên mặt Ngũ Hải, một tay bưng khay, một tay vén rèm đi vào.
Tiêu Vân Trác đang cau mày nhìn tấu chương trong tay, thần sắc rất khó coi, giữa hai hàng lông mày mang theo nồng đậm lệ khí. Thường Hy lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng hắn tức giận như vậy, còn mang theo một vào tia sát khí, không khỏi có chút dừng lại.
Nàng nhẹ nhàng đi tới, theo bản năng hô hấp cũng dần trở nên chậm lại, Thường Hy không hiểu có chuyện gì xảy ra, đoán chừng Ngũ Hải ở ngoài cửa cũng không biết Tiêu Vân Trác tại sao một hồi sắc mặt đã thay đổi, nếu không Ngũ Hải đã chắc chắn nhắc nhở nàng cẩn thận một chút.
Nghĩ tới đây Thường Hy cảm thấy có chút bất an, khẳng định trên tấu chương kia có chuyện gì đó khiến Tiêu Vân Trác tức giận như vậy.
Mới vừa rồi còn nghĩ tới muốn thăm dò chút về hành động động của Tiêu Vân Trác, hắn ở chỗ Tống Nhụ tần hư tình giả ý một phen có phải hay không là muốn giảm bớt chướng ngại cho nàng, nhưng là bây giờ nhìn đến bộ dáng Tiêu Vân Trác, Thường Hy đột nhiên cảm thấy, so với chuyện triều chính, những việc hậu viện lặt vặt kia coi là cái gì, vì vậy tạm thời buông xuống ý nghĩ của mình.
Đem ly trà nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt Tiêu Vân Trác, Thường Hy còn cố làm ra vẻ không biết hắn đang tức giận, cười nói: “Thái tử gia uống ly trà cho thư giãn đi, cũng để cho mắt nghỉ ngơi một chút, đọc nhiều như vậy mắt sẽ bị mỏi đấy!”
Tiêu Vân Trác đang lúc nổi nóng, nghe được mấy câu của Thường Hy lại càng không áp chế được lửa giận đang hừng hực thiêu đốt, vung tay hất đổ ly trà xuống đất, quát mắng: “Ai cho cô tiến vào? Đi ra ngoài!”
Thường Hy thế nhưng cũng không sợ hãi, ngược lại còn nháy mắt ra hiệu với Ngũ Hải vừa nghe được thanh âm liền vội vội vàng vàng tiến vào. Ngũ Hải nhìn một chút rồi lại cắn răng đi ra ngoài.
Thường Hy cũng không tức giận, ngồi xổm xuống thu thập mảnh vỡ của ly trà, vừa dọn dẹp vừa nói: “Như vậy là được rồi nha, có hỏa thì phải phát ra, tránh cho lại chọc tức thân thể của mình. Người khác để cho ngươi nổi giận làm cái gì, cũng là để cho tức chết ngươi, người ta không cần động thủ. Ngươi nếu làm thật như vậy chính là theo đúng ý bọn họ, người ta cũng không biết ở nơi nào đang cười nhạo đấy!”
Thời điểm Tiêu Vân Trác đối mặt với Thường Hy luôn là khó có thể áp chế tâm tình của chính mình, hơn nữa quả thật là tức giận, nhưng lại vẫn bật thốt lên: “Cô biết cái gì? Đừng ở chỗ này nói bậy!”