Mục lục
Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đúng vậy, Minh vương điện hạ lần này sau khi về nước nhất định là rồng cuộn hổ chồm, giao long gặp nước, chỉ mong ngài có thể tâm tưởng sự thành!” Hải Hà vương Tiêu Vân Bác giọng mang thâm ý nói, vẻ mặt nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan mang theo một tia đắc ý không rõ ràng.

“Hải Hà vương nói đùa rồi, sau khi về nước tiểu vương sẽ tận tình hầu hạ phụ vương, dù sao những năm gần đây cũng không ở bên người để tận hiếu, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy.” Chuyên Tôn Nhạc Đan tựa hồ không hiểu ý tứ trong lời nói của Tiêu Vân Bác, thở dài một tiếng trên mặt mang đầy vẻ sầu não.

Tiêu Vân Bác nhất thời nghẹn lời, trong lòng hừ lạnh một tiếng nhưng là trên mặt vẫn không để lộ thần sắc bất mãn, vẫn như cũ từ từ theo mọi người đi về phía trước. Đuôi lông mày Thường Hy nhảy lên, tên này cư nhiên học được nhẫn nại rồi, tiến bộ không nhỏ a! Xem ra xuất cung xong cũng khiến bọ họn học được không ít điều!

Thường Hy lặng lẽ đi theo sau mọi người, nghe bọn họ nói những lời đầy thâm ý, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút chán nản cuộc sống như thế, không biết lúc nào mới có thể nói thật lòng. Cuối cùng cũng tới đại điện, sau khi tất cả mọi người ngồi xuống, cung nữ liền tấp nập dâng điểm tâm, trà nước lên. Thường Hy muốn ra ngoài cho nên cùng Tiêu Vân Trác nói một tiếng.

Tiêu Vân Trác khẽ cau mày, nhìn Thường Hy thấp giọng nói ra: “Không được đi xa, ra ngoài cửa tìm một chỗ ngồi nghỉ chân là được.”

Thường Hy biết Tiêu Vân Trác lo lắng cho an toàn của nàng, hé miệng cười cười nói: “Ta biết rồi, sẽ không đi xa, yên tâm đi.”

Tiêu Vân Trác lúc này mới gật đầu một cái. Thường Hy lặng lẽ ra khỏi cửa điện, theo hành lang chạm chổ rường cột mà từ từ đi. Tháng ba khí trời thật tốt, dõi mắt nhìn lại là một mảng xanh mướt xen lẫn hồng hồng trắng trắng, quả nhiên là vui tai vui mắt khiến cho lòng người đều say.

Thường Hy cũng không đi xa, ở trên hành lang dài vắng người ngồi xuống trên lan can, đưa tay kéo lấy một đóa hoa không biết tên mà vuốt ve nhè nhẹ, lại thở ra một hơi, nhàn nhạt mất hồn.

Dịch Dương đi qua một hành lang liền nhìn thấy Thường Hy đang ngồi ở lan can, ý định chuyển một cái, đi lên phía trước, nhẹ giọng nói: “Ngu thượng nghi như thế nào lại một người ở chỗ này?”

Thường Hy quay đầu lại nhìn Dịch Dương, trong lòng cảm thấy là lạ, thời điểm trước kia có đánh chết vị đại gia này cũng không chủ động tìm nàng nói chuyện, hôm nay là thế nào đây? Chẳng lẽ sắp về cố hương cho nên tâm tình kích động?

“Dịch thị vệ, làm sao ngươi cũng ở đây?” Thường Hy cười hỏi, ngay cả trong lòng có chút kỳ quái nhưng là chỉ cần nghĩ đến Chuyên Tôn Nhạc Đan liền cảm thấy Dịch Dương này cũng không phải là người xấu, vì vậy liền đem lo lắng của mình ném đi.

“Ta đang đợi thiếu chủ nhà ta ra ngoài, không nghĩ tới lại được gặp Ngu thượng nghi nói vài câu.” Dịch Dương tận lực làm cho thái độ của mình trở nên hiền hòa, dù sao Ngu Thường Hy này cũng là thần nữ hộ quốc, chỉ cần nàng chịu theo thiếu chủ về nước thì cơ hội đi lên vương vị của thiếu chủ cũng cao lên, chút khúm núm này có là gì?

Thường Hy nhìn cửa đại điện, cười nói: “Phải chờ ngọ yến kết thúc, chỉ sợ phải mất một lát nữa!”

“Không sao, Hoàng thượng thiên triều cùng mấy vị vương gia đối với thiếu chủ của ta cũng coi như có nhiều chăm sóc, thiếu chủ nhà ta đương nhiên muốn tán gẫu, bồi mấy vị vương gia mấy chén rượu tạ ơn mới đúng!” Dịch Dương ngồi trên lan can đối diện với Thường Hy, mở miệng nói.

Thường Hy cười nhạt, thở dài một tiếng nói: “Không nghĩ tới vương gia nhanh như vậy đã đi, vốn tưởng rằng sẽ ở lại đây vài năm nữa mới phải!”

“Lệnh của bề trên không dám trái, vương gia lần này hồi cung chỉ sợ lành ít dữ nhiều.” Dịch Dương nhẹ nhàng thở dài một cái, làm như vô tình liếc qua khuôn mặt kinh ngạc của Thường Hy, trong lòng đắc ý mà cười, lại nói: “Thái tử bên nước ta tranh giành so với ở đây còn kịch liệt hơn nhiều lắm, Hoàng thượng bất ngờ gọi vương gia về chỉ sợ là ở giữa có gian thần xúi giục, lần này về phải đối mặt với cục diện gì ai cũng không thể đoán trước được, có lẽ từ biệt lần này cũng chính là vĩnh biệt!”

“Dịch thị vệ, làm sao huynh có thể nói như vậy? Minh vương điện hạ phúc lớn mạng lớn chắc chắn sẽ gặp dữ hóa lành, có phúc tinh cao chiếu!” Giọng điệu Thường Hy lúc này bất chợt trở nên nghiêm nghị, nàng chính là không cách nào nghĩ tới việc Chuyên Tôn Nhạc Đan rơi vào quẫn cảnh.

Thấy Thường Hy như thế, Dịch Dương càng thêm kích động, xem ra Ngu Thường Hy đối với chủ tử của hắn không phải là một chút tình cảm cũng không có. Nếu đúng như vậy thì việc càng dễ giải quyết rồi, chỉ cần dựa theo kế hoạch của Mạnh Điệp Vũ thì Ngu Thường Hy nhất định sẽ theo bọn hắn về Minh Khải quốc.

Nghĩ tới đây, tảng đá trong lòng Dịch Dương cũng hạ xuống, hắn chỉ sợ Thường Hy đối với Chuyên Tôn Nhạc Đan một điểm tình ý cũng không có, coi như có ép buộc nàng đến Minh Khải quốc thì nàng cũng không ra tay tương trợ, đến lúc đó đánh không được, mắng chửi cũng không xong, đó mới gọi là đau đầu.

Ai nghĩ tới Ngu thượng nghi này lại là thần nữ hộ quốc mà bao người khổ công tìm kiếm đây? Mấy vị vương gia của Đỉnh Nguyệt quốc sau khi xuất cung không biết đã tìm bao nhiêu địa phương, vận dụng bao nhiêu lực lượng nhưng là một chút tin tức cũng không nắm được, không thể ngờ tới lại chính là người bên cạnh bọn họ – Ngu Thường Hy! Mạnh Điệp Vũ nói rồi, cô ta không hy vọng Thường Hy xuất hiện trước mặt của Tiêu Vân Trác, chỉ cần nàng ta không xuất hiện trước mặt Tiêu Vân Trác, còn lại tùy bọn họ xử lý.

Dịch Dương tin tưởng, Ngu Thường Hy đối với Chuyên Tôn Nhạc Đan không phải là không có tình ý, chỉ cần bọn họ sau khi về nước thì cúi mình nhận lỗi, sau đó chờ đợi nàng, nàng nhất định sẽ ra tay tương trợ chủ tử cướp lấy giang sơn. Chỉ cần Chuyên Tôn Nhạc Đan đi lên ngôi vị Hoàng đế, còn có cái gì đáng sợ?

“Ngu thượng nghi nói rất đúng, chỉ là tình hình nội bộ quốc gia ta rất phức tạp không thể lường hết được. Lần này vương gia trở về thật sự là nguy hiểm cận kề, nếu như có người ra tay tương trợ ngài, thuộc hạ liền vô cùng cảm kích!” Dịch Dương nhẹ nhàng dò xét hỏi, hắn muốn biết phản ứng của Thường Hy.

Thường Hy im lặng một lúc, ngay sau đó nói: “An Đắc Nghiễm nhà cao cửa rộng ngàn vạn gian, hiền sĩ khắp nơi trong thiên hạ đều kính nể, chỉ cần vương gia có thể chiêu dụ được người này ắt có thể làm nên việc lớn!”

Nghe được câu này, Dịch Dương càng cảm thấy Thường Hy chính là chân mệnh thiên nữ, nếu không nàng chỉ là một nữ tử con gái thương nhân làm sao hiểu được những thứ này? Có thể thấy được lão thiên gia đúng là đã thương hại chủ tử của hắn, hôm nay rốt cục phúc tinh cao chiếu đem chân mệnh thiên nữ đến trước mặt của bọn họ. Chỉ cần bọn họ nắm chặt cơ hội, tin tưởng tương lai nhất định sẽ đi lên được ngôi vị Hoàng đế!

“Ngu thượng nghi nói lời rất phải, thuộc hạ vô cùng kính nể!” Dịch Dương đứng dậy, nhìn một chút sắc trời bên ngoài, Mạnh Điệp Vũ đã muốn hành động rồi chứ? Hắn cũng nên bắt đầu ra tay, cho nên nhìn Thường Hy nói: “Nghe nói nơi này có một thắng địa nổi tiếng, chính là hành cung phía sau nói có một rừng hoa đào bạt ngàn, trước khi vương gia đi có nói qua muốn xem một chút. Ta đi trước bẩm báo, chờ xem xong lên đường cũng chưa muộn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK