“Không biết Ngu Thượng nghi an bài trò hay gì đây?” Mị phi mở miệng cười, theo sát một bên Minh tông nói: “Nghe nói người Giang Nam đều là mềm mại, lả lướt, ngay cả xương cũng có thể uốn cong, thần thiếp đúng là chưa từng được gặp qua, lần này coi như được đại khai nhãn giới rồi!”
Thường Hy thầm mắng một tiếng, Mị phi đúng là không lỗ nào không chui. Nàng cũng không nói lời nào, biết được lúc này còn chưa đến phiên mình mở miệng, nàng có chút tò mò trong lúc này tại sao Mạnh Điệp Vũ lại vẫn an tĩnh như vậy, theo lẽ thường mà nói một nữ nhân tâm kế như vậy nhất định sẽ không chịu để yên.
Thường Hy sợ Mạnh Điệp Vũ này sẽ gây ra chuyện gì ngoài ý muốn, để cho nàng trở tay không kịp. Thường Hy có một loại cảm giác kỳ quái, tối nay Mạnh Điệp Vũ nhất định sẽ gây bất lợi cho nàng, nhưng gây bằng cách nào thì nàng lại không biết. Nữ nhân này giống như rắn độc núp trong bóng tối, khiến cho lòng Thường Hy không được yên ổn, luôn luôn phải lo lắng đề phòng.
“Hà diệp la quần nhất sắc tài.
Phù dung hướng kiểm lưỡng biên khai
Loạn nhập trì trung khán bất kiến
Văn ca thủy giác hữu nhân lai.
Dịch nghĩa:
Khúc hát hái sen kỳ 2
Lá sen và quần lụa cùng một màu,
Hoa sen nghiêng về gương mặt, hai bên cùng nở.
Trong ao lẫn lộn nhìn không thấy,
Nghe tiếng hát mới nhận ra là có người.
Nữ tử Giang Nam, âm điệu êm ái, mái tóc bồng bềnh, da thịt thủy nhuận, tay áo thanh hoa, dáng vẻ thướt tha mềm mại, dư âm ngọt ngào, cùng với nữ tử phương bắc hoàn toàn bất đồng!” Mạnh Điệp Vũ đột nhiên thấp giọng mà nói ra.
Thường Hy đang nghĩ đến Mạnh Điệp Vũ, nàng ta bất thình lình hiện ra dọa nàng giật mình. Nhưng là Mạnh Điệp Vũ nói như vậy, giống như trước mặt xuất hiện một cô gái chèo thuyền hái sen, bên trong tần tầng lớp lớp sen hồng, như ẩn như hiện, như có như không, cảnh tượng vô cùng tuyệt mĩ.
Lông mày của Thường Hy nhảy lên, làm cái gì vậy, so tài làm thơ sao? Chỉ tiếc nàng hiện tại không có tâm tình so đo cùng nàng ta, cho nên Thường Hy nghe được mấy lời đó chỉ cúi đầu xuống, chẳng qua là khóe miệng vừa nhếch lên một tia châm chọc liền bị Tiêu Vân Trác bắt gặp, khiến cho khóe mắt hẹp dài của hắn không khỏi run lên.
Minh tông thấy được Mạnh Điệp Vũ liền cười nói: “Nha đầu này đến còn không mau dập đầu trước dượng à?”
Minh tông dùng một chữ dượng, trực tiếp đem mọi người trấn trụ, ngay cả Thường Hy cũng là thân thể khẽ run, xem ra Hoàng thượng thật rất coi trọng Mạnh Điệp Vũ, cư nhiên dùng ngôn từ thân thiết như vậy để gọi nàng ta.
Thường Hy biết, là Hoàng thượng nhớ Hoàng hậu cho nên mới dùng từ này, nhưng đây không phải là cấp cho bọn họ một tín hiệu, Mạnh Điệp Vũ không dễ chọc vào sao?
Thường Hy đã sớm lãnh giáo sự phúc hắc của Minh tông, biết hắn tuyệt đối không phải là người chỉ tin lời ngoài miệng, mỗi một câu nói ra đều có tính toán. Hắn nếu cất nhắc Mạnh Điệp Vũ như vậy thứ nhất là vì mặt mũi của tiên Hoàng hậu, nói cho mọi ngời biết, mặc dù tiên Hoàng hậu không còn nhưng nhà mẹ của bà vẫn được hắn coi trọng. Thứ hai, khi tiên Hoàng hậu còn sống đã muốn cho Mạnh Điệp Vũ vào ở Đông cung, như vậy có phải hay không Hoàng đế muốn cho mọi người biết tính toán của hắn, không để cho bất luận kẻ nào xem thường Mạnh Điệp Vũ?
Bất kể nghĩ như thế nào thì Thường Hy cũng có một chút tự xác định với mình, Mạnh Điệp Vũ được Hoàng thượng bảo hộ. Nàng nhìn lướt qua khuôn mặt mọi người, mỗi người đều có thần sắc khác nhau nhưng là có thể thấy được những người này dường như cũng sẽ không bỏ qua cho Mạnh Điệp Vũ.
Thật ra thì nguyên nhân cũng rất đơn giản, Minh tông cùng tiên Hoàng hậu kiếm điệp tình thâm, chuyện này ai cũng biết được, mặc dù đối với Tiêu Vân Trác không có sủng ái quá mức nhưng cũng không thể coi thường tình cảm thâm sâu của đế hậu.
Nếu như Mạnh Điệp Vũ này cả ngày ríu rít bên cạnh Minh tông, khiến Minh tông lúc nào cũng nhớ tới tiên Hoàng hậu, vô hình trung phân lượng của Tiêu Vân Trác trong lòng ngài sẽ càng ngày càng nặng, đây không phải là thứ bọn họ muốn thấy. Bọn họ không muốn Minh tông coi trọng Thái tử, như vậy hy vọng tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế của bọn họ sẽ càng mong manh, cho nên Mạnh Điệp Vũ ở trong hậu cung này là không được hoan nghênh rồi.
Nhưng là Thường Hy cũng hiểu được một chuyện, Mạnh Điệp Vũ là nữ nhân tâm kế đầy mình, người như vậy tất nhiên sẽ không để bản thân lâm vào tình cảnh thập diện mai phục. Chỉ sợ hiện tại nàng so với người khác còn hiểu rõ hơn hoàn cảnh của mình có bao nhiêu khó khăn, nếu muốn bảo vệ tính mạng thì chỉ có thể bám chết lấy chân Hoàng thượng, dựa sát vào Thái tử rồi tung ra kế sách hợp lý nhất. Chẳng qua là, chỉ sợ mọi chuyện cũng sẽ không đợn giản được như nàng nghĩ!
Tất cả mọi người vây quanh Hoàng thượng đều khen ngợi Mạnh Điệp Vũ một phen, cái gì là hoa nhường nguyệt thẹn, cái gì yêu kiều thướt tha a, lời hay ý đẹp không mất tiền lại chiếm được vui vẻ của Hoàng thượng, người thông minh thì biết đường xông lên, không thông minh nhìn người khác xông lên cũng phải đi theo, xét thấy ở giữa hai loại người này, giống như Thường Hy vậy, liền đàng hoàng giữ khuôn phép nhìn chằm chằm mũi giày, dù sao nàng cùng Mạnh Điệp Vũ vĩnh viễn sẽ không chung đường, vẫn nên giữ khoảng cách thì tốt hơn.
Tiêu Vân Trác giống như vô tình đi đến lan can lầu trúc, vừa đúng đứng cách Thường Hy ba thước, chỉ nghe hắn nói: “Cô không phải muốn nói gì sao?”
“Thái tử gia hy vọng nô tỳ nói cái gì? Nô tỳ chỉ là phận kẻ dưới, chủ tử nói chuyện, nô tỳ chỉ cần cung kính đứng một bên lắng nghe là được, ngài nói có đúng hay không?” Thường Hy thản nhiên nói, lơ đãng quét ánh mắt sang chỗ Mạnh Điệp Vũ, khóe miệng thoảng qua một nụ cười chế nhạo.
Sắc mặt Tiêu Vân Trác ngưng trụ, hừ lạnh một tiếng nói: “Cô thật biết tuân thủ bổn phận!”
Thường Hy nghe ra được trong giọng nói của hắn chứa vài tia tức giận, nhưng là nàng không có chọc hắn, sinh tức cái gì a? Nàng không thèm để ý tới hắn, xoay người nhìn ra sân khấu được làm bằng cây trúc to cỡ miệng chén, trông thì có vẻ chênh vênh nhưng thực ra kiên cố vô cùng.
Mị phi vốn sai người động tay động chân ở bốn cây cột này. Thường Hy nhìn ra sân khấu, mắt thoáng qua vài tia sáng, Mị phi a, bà tối nay chỉ sợ không thể an ổn rồi! Bà nếu như không chọc tới ta, ta tự nhiên sẽ không động vào bà, nhưng là bà nếu muốn dồn ta vào chỗ chết thì chúng ta không biết ai cao ai thấp đâu!