Mục lục
Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thường Hy chỉ cảm thấy tim mình đập vang như trống, rất sợ hãi kẻ địch phía ngoài nghe được liền dùng sức che lấy ngực của mình. Mặc dù biết rõ loại hành vi này rất ngu ngốc nhưng chỉ có thể làm như vậy thì mới đỡ được phần nào kinh hoảng.

Đột nhiên có một bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng. Thường Hy sợ đến nỗi thiếu chút nữa hét lên, thật may là người đang trong tình trạng nguy hiểm thì bản năng so với đại não còn nhanh hơn, tay còn lại của nàng mau chóng đưa lên bịt miệng. Quay đầu nhìn thì thấy Chuyên Tôn Nhạc Đan đã tỉnh lại, Thường Hy trong lúc bất chợt cảm thấy trong lòng như trút được gánh nặng, nước mắt thiếu chút nữa thì chảy ra. Tỉnh lại so với bất tỉnh tốt hơn, ít nhất nàng còn có người giúp đỡ.

Tay của hai người thật chặt nắm tại một nơi, ai cũng không dám nói chuyện. Ánh sáng xuyên qua lá cây chiếu vào trong kẽ núi, mờ nhạt cũng chỉ khiến hai người lờ mờ nhìn thấy mặt của nhau.

“Ủa, sao không có ai ở đây vậy? Trên mặt đất có máu nhất định là bị thương, nhưng người đã đi nơi nào?” Thanh âm của một cô gái truyền đến, Thường Hy thế mới biết đám người đuổi đến này là nữ nhân. Nói như vậy chắc chắn không phải là người của Tiêu Vân Trác hay của Chuyên Tôn Nhạc Đan. Huống chi, tính toán thời gian, bọn họ cũng không thể đến nhanh như vậy, muốn từ trên đỉnh núi xuống đến đây tốn không ít công phu. Những nữ nhân này đến nhanh như vậy, đến tột cùng là có lai lịch gì?

Thường Hy không dám động, ngay cả hô hấp cũng không dám dùng sức, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

“Bọn họ có thể bị thương, nhưng không phải là bị thương rất nặng. Nơi này có dấu vết đi bộ, bọn họ chắc chắn đã đi ra ngoài, chúng ta tiếp tục tìm. Nếu bị thương thì không thể đi xa, tuyệt không thể khinh thường.” Thanh âm của một cô gái khác truyền đến, chẳng qua là nghe tương đối chững chạc.

“Cái chỗ này cũng chẳng có sơn động gì, bị thương còn có thể đi xa như vậy, thật là không thể tưởng tượng nổi!” Nói chuyện lại là nữ tử bất mãn lúc trước.

“Tìm lâu như vậy cũng chết khát rồi, ta đi về phía tây kiếm chút nước. Các ngươi cứ tiếp tục, trở lại ta sẽ đuổi theo!” Giọng của một nữ nhân xa lạ truyền đến.

Thường Hy rét lạnh trong lòng, thì ra là phía tây có nước, đợi lát nữa nàng sẽ đi lấy một chút. Không có đồ ăn có thể đói một hai ngày, nhưng là không có nước uống thì sẽ chết.

Nghe được tiếng bước chân ngày càng xa, biết được những người kia đã đi hướng khác tìm, Thường Hy quay đầu nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan hạ thấp giọng nói: “Bọn họ đi hết rồi, ta đi lấy cho huynh chút nước!”

Chuyên Tôn Nhạc Đan lại lắc đầu, kéo tay Thường Hy lại nói: “Đợi lát nữa đã, chỉ sợ có bẫy!”

Thường Hy giật mình, chợt hiểu được, Chuyên Tôn Nhạc Đan sợ rằng những người này nói như vậy là muốn dụ bọn họ đi ra ngoài, nghĩ như vậy nhất thời cảm thấy rất có thể. Tìm người khẩn cấp như vậy, trước mắt còn nhớ được uống nước sao? Nàng có chút xấu hổ, quả nhiên không có tí kinh nghiệm nào, suýt chút nữa liền đi ra, vì vậy cũng không dám nói chuyện nữa. Hai người ngồi im tại chỗ không dám lộn xộn, lặng lẽ chờ. Ước chừng qua một thời gian nửa nén nhang, bên ngoài lại xuất hiện thanh âm: “Xem ra thật là không có ai, nếu không khi nghe nhắc đến nước liền đi ra.”

Nghe đến đó, Thường Hy theo bản năng nhìn về phía Chuyên Tôn Nhạc Đan, thật may là hắn vừa đúng lúc nhắc nhở nàng. Nếu như hắn không có tỉnh lại chỉ sợ nàng đã bị người ta bắt đi. Nghe được tiếng bước chân bên ngoài xa dần, Thường Hy cảm thấy cả người ướt đẫm, thân thể mềm nhũn tựa vào trên người Chuyên Tôn Nhạc Đan, có loại cảm giác sống sót sau tai nạn.

Nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, Chuyên Tôn Nhạc Đan chỉ cảm thấy tim mình run lên, muốn đẩy Thường Hy ra tránh nam nữ bất tiện lại không bỏ được cơ hội gần gũi cũng nàng. Mặc dù thân thể hai người mệt mỏi rã rời giống nhau, nhưng giờ phút này Thường Hy dựa vào người lại khiến cho hắn có cảm giác hạnh phúc không nói lên lời.

“Huynh tại sao lại cứu ta? Thật là một kẻ ngốc!” Thường Hy nhẹ nhàng nói, thanh âm của nàng ở bên trong không gian chật hẹp này bay bổng vô lực, giống như một hạt bụi phiêu lãng hồi lâu rốt cục cũng rơi xuống, lặng lẽ nện vào trong lòng Chuyên Tôn Nhạc Đan.

Chuyên Tôn Nhạc Đan thật ra là một người vô cùng yêu mạng sống của mình. Bởi vì thế cho nên thường nhẫn nhịn, nhẫn nhịn những chuyện người thường không dễ dàng làm được. Nhưng là một khắc kia, hắn cư nhiên không màng sinh mạng, tung người xuống cứu Thường Hy.

Hắn thừa nhận là mình thích Thường Hy, rất yêu thích, rất rất yêu thích! Nhưng là dù có thích mấy đi chăng nữa cũng không thể vì một nữ nhân mà đánh đổi sinh mạng mình như vậy…

“Nếu như cho ta được lựa chọn, để ta có thời gian suy nghĩ xem cứu hay không cứu, có lẽ ta sẽ không vì nàng mà nguy hiểm tính mạng của mình. Ta còn rất nhiều chuyện phải làm, còn rất nhiều tâm nguyện chưa hoàn thành, ta còn muốn trở về nước hoàn thành nghiệp lớn của mình… Nhưng khi nhìn nàng rớt xuống như vậy, ta muốn cũng không kịp nghĩ, căn bản là không có thời gian suy nghĩ, cứ như vậy theo bản năng nhảy xuống. Ta chỉ nghĩ nàng không thể chết, ta không muốn để cho nàng chết… Còn lại, ta không kịp nghĩ nữa…” Chuyên Tôn Nhạc Đan từ từ nói. Con người thật là một loại động vật kỳ quái, thời điểm ngươi không có lựa chọn thì ngươi sẽ làm ra chuyện tình bình thường ngươi căn bản sẽ không chọn.

Thường Hy cười khổ một tiếng. Đúng vậy, nàng chỉ là một cung tỳ, Chuyên Tôn Nhạc Đan lại là một vương gia, tính mạng của hắn so với nàng xác thực cao quý hơn nhiều. Mặc dù hắn nói nếu như có nhiều lựa chọn hắn sẽ không làm vậy, nhưng hắn vẫn làm. Nếu không có hắn, hiện tại Thường Hy chắc cũng đang xếp hàng uống canh Mạnh Bà rồi!

“Cám ơn huynh đã cứu ta. Không có huynh có lẽ ta đã chết rồi!” Thường Hy chân thành nói.

Thần sắc Chuyên Tôn Nhạc Đan buồn bã, hắn không cần lời cảm ơn khách khí như vậy. Hắn tình nguyện để Thường Hy nhào vào trong lòng của hắn khóc lóc lớn một trận, ít nhất như vậy thì Thường Hy không có đem hắn thành người ngoài, ít nhất trong lòng nàng hắn còn có chút xíu phân lượng, nhưng là bây giờ lại cảm thấy bây giờ vô cùng mất mát. Cho dù vậy, hắn cũng cố gắng không bộc lộ tâm tình đau khổ ấy ra ngoài.

Thường Hy ngồi thẳng người, đối với hành động mới vừa rồi mất khống chế nhào vào người hắn của nàng mà có chút ngại ngùng. Nàng nhìn sắc trời bên ngoài từ từ tối đen, lên tiếng: “Chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Cứ ở chỗ này ngây ngô sao?”

“Chờ xem, chắc chắn sẽ có người đến cứu chúng ta.” Người khác không dám nói nhưng nhất định Dịch Dương sẽ tới, Chuyên Tôn Nhạc Đan khẳng định một điểm này. Hiện tại bọn họ không nên đi ra ngoài mạo hiểm, trên người cũng có thương tích, nếu như đụng phải đám người vừa nãy chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

“Làm sao nàng lại vô duyên vô cớ ngã xuống?” Chuyên Tôn Nhạc Đan chuyển đề tài hỏi, hắn cứ cảm thấy Thường Hy đột nhiên ngã xuống như vậy có chút khả nghi.

“Ta cũng không biết có chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy đầu gối một hồi đau nhức kịch liệt, dưới chân lảo đảo liền lao ra khỏi đình, bây giờ nghĩ lại liền cảm thấy có chút kỳ quái.” Thường Hy cau mày nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK