Thấy Thường Hy không nói lời nào, Tiêu Vân Trác có điểm thất vọng. Hắn không muốn cưỡng bách nàng, hắn hy vọng nàng có thể vui mừng làm tân nương của mình, là tân nương chỉ thuộc về một mình hắn. Tiêu Vân Trác chống lên thân thể, nhìn Thường Hy nói: “Nàng không muốn cũng được, ta sẽ không ép nàng!”
Thường Hy có thể nghe ra được thất vọng trong thanh âm của Tiêu Vân Trác, nàng cũng không phải là không muốn, lại nghe đến Tiêu Vân Trác nói như vậy thì trong lòng rất cảm động. Nam nhân này thế nhưng rất xem trọng cảm nhận của nàng. Suy nghĩ một chút cố nén e lệ trong lòng xuống, đẩy ra Tiêu Vân Trác, vội vàng chạy tới bên cạnh cửa rồi mới lên tiếng: “Vậy ít nhất chàng cũng phải dùng bữa trước đã…” Nói chưa dứt lời nàng đã co chân chạy ra ngoài. Nàng là một đại cô nương nha, để cho nàng nói ra mấy cái loại này, thật đúng là xấu hổ vô cùng!
Tiêu Vân Trác vui mừng quá đỗi, không nghĩ tới Thường Hy cư nhiên đáp ứng. Tiểu nha đầu này đối với mấy chuyện như thế này luôn luôn là xấu hổ mở miệng, mỗi lần hắn hữu ý hay vô ý hỏi đến nàng luôn là tìm cách lảng tránh, không ngờ lần này nàng lại đáp ứng như vậy. Tiêu Vân Trác mang theo bước chân nhẹ nhàng ra cửa, trong đại sảnh đã sớm chuẩn bị đồ ăn. Thường Hy biến mất không có tung ảnh, Triêu Hà phục vụ hắn dùng cơm.
Tiêu Vân Trác trong lòng có chút… khụ khụ, có chút gấp gáp, nhưng là vẫn theo quy củ mà điềm tĩnh dùng hết bữa cơm, sau đó đi nghỉ ngơi một lát rồi mới đến tịnh phòng tắm rửa.
Thường Hy dĩ nhiên nghe được tiếng nước chảy trong tịnh phòng. Nàng mới vừa rồi cũng trở về phòng mình tắm rửa qua, đã đáp ứng Tiêu Vân Trác như vậy rồi nàng dĩ nhiên sẽ không có lùi bước. Dù sao nàng cũng đã chọn nam nhân này, về phần danh phận gì gì đó bây giờ căn bản nàng cũng không để ý, bởi vì nàng biết có những chuyện Tiêu Vân Trác cũng không thể làm chủ được. Hơn nữa, nếu như để nàng làm một trong số những tần thiếp của hắn thì thà rằng cứ để nàng làm một cung nữ không danh không phận, như thế còn có thể thời thời khắc khắc đi theo hắn mà không phải tị hiềm.
Tiêu Vân Trác đã sớm phân phó Ngũ Hải canh giữ tốt cửa điện, không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy. Ngũ Hải sống lâu năm trong cung nên đã sớm thành tinh, không thấy thân ảnh của Thường Hy tựa hồ như đã minh bạch rõ ràng cái gì, gương mặt cười đến như hoa nở, vội vàng gật đầu đáp ứng nhưng trong lòng lại oán thầm. Vậy là sao? Hai người này cả ngày chàng chàng thiếp thiếp nên sớm cái kia rồi mới phải, Thái tử còn có thể nhịn. Ở độ tuổi này của Thái tử, các Hoàng tử khác không có thị thiếp thì cũng có thông phòng. Thái tử gia thì khác, mấy năm gần đây cứ như khổ tăng tu hành, chết sống cũng không động qua nữ nhân, mấy tần thiếp kia không phải cũng chỉ để bài biện đó sao?
Thời điểm vừa tới còn không an phận, nhưng là ngày qua ngày, từng người một không phải đều là cả ngày không ra cổng trước không bước cổng sau, ngay cả Phùng Lương đễ cũng là một dạng hết hy vọng…
Tiêu Vân Trác mặc một thân thuần áo lụa tơ trắng ra khỏi tịnh phòng, đến phòng nhỏ của Thường Hy không thấy bóng người, đến thư phòng của mình cũng không thấy người đâu, trong lúc nhất thời có chút buồn bực, chẳng lẽ lại đổi ý hay sao? Nghĩ tới đây lại muốn bật cười, hắn ở trước mặt nàng thật là không dậy nổi. Hắn đường đường là Thái tử đứng đầu Đông cung, nếu như hắn muốn nữ nhân nào, các nàng đều không phải là vui sướng ngoan ngoãn ở trên giường chờ lâm hạnh? Chỉ có Ngu Thường Hy này… Hắn hứng thú rã rời, hướng phòng ngủ của mình đi tới.
Đẩy cửa ra, thấy màn mỏng sắc vàng đã được buông xuống. Dưới ánh sáng chiếu rọi của đèn cung đình, hắn rõ ràng thấy được một thân ảnh mảnh mai ẩn hiện trong màn. Tiêu Vân Trác bội phần kinh ngạc, không nghĩ tới tiểu nữ nhân này cũng thức thời mà trốn lên trên giường…
Vén màn bằng sa mỏng lên liền trông thấy được khuôn mặt thẹn thùng của Thường Hy. Nàng nhìn Tiêu Vân Trác đi vào, cắn răng nói: “Tắt đèn được không?”
Tiêu Vân Trác sửng sốt, không nghĩ tới nàng cư nhiên xấu hổ đến mức này. Được rồi, hắn thừa nhận là hắn cũng có chút khẩn trương, tắt đèn ngược lại là một ý kiến hay!
Tắt đèn cung đình, trong phòng nhất thời rơi vào một mảnh hắc ám, qua một lúc mới có thể thích ứng với bóng tối. Mượn ánh trăng mờ tỏ, Tiêu Vân Trác nhẹ nhàng bước lên giường.
… N lúc lâu sau…
Mỗ nữ cố nén xấu hổ hỏi: “… Chàng đến tột cùng là có thể hay không a?…”
Mỗ nam trầm mặc không nói… Hồi lâu mới lên tiếng: “Để ta xem một chút…” Mỗ nam vươn ra cánh tay, ở trong hốc tối đầu giường lấy ra một tập giấy mỏng bản nhỏ, lại đem tay thu hồi đến giữa giường.
Mỗ nữ tò mò hỏi: “Đây là vật gì?”
“…” Mỗ nam không nói lời nào.
Mỗ nữ thật tò mò tiến gần lên phía trước, chỉ trong chốc lát liền lên tiếng kinh hô: “Chàng… Chàng từ đâu mà có thứ này?” Này cư nhiên là… xuân cung đồ!
“Im miệng! Không cho phép nói!” Mỗ nam xấu hổ nói, hắn không biết cách cũng không phải là lỗi của hắn, hắn chưa từng chạm qua nữ nhân nha!
Mỗ nữ còn muốn nói chuyện liền bị mỗ nam ngay lập tức tự mình thể nghiệm lý thuyết trong sách. Uyên ương trong trướng thấp giọng nỉ non, điên loan đảo phượng. Trăng sáng ngoài trời cũng bị mây che đi mất chút ánh sáng, lấp đi một nửa vầng trăng, tựa hồ như bị cảnh xuân bên trong làm cho thẹn mặt…
Trời còn chưa sáng, theo thói quen Thường Hy liền mở mắt, chỉ cảm thấy cả người đau nhức muốn chết, vẻ mặt đau khổ nghĩ đến loại chuyện đó lại đau như vậy, thế nào còn có nhiều nữ nhân muốn bò lên giường chủ tử? Cả người giống như là bị lăn qua lăn lại nhiều lần, chỗ nào cũng ấm ách đau nhức, lần sau nàng phải hảo hảo suy nghĩ một chút.
Muốn ngồi dậy không ngờ liền kinh động đến Tiêu Vân Trác. Hắn nhìn Thường Hy vẫn đang cau mày hỏi: “Thế nào? Sáng sớm liền cau mày như vậy?”
Thường Hy chu mỏ nói: “Thật là đau người muốn chết! Không hiểu tại sao có nhiều nữ nhân lại muốn bò lên giường nam nhân như vậy?”
Trên mặt Tiêu Vân Trác thoáng qua một mạt thần sắc khó xử, hắn cũng rất đau có được hay không, chỉ vì ngại tôn nghiêm của nam tử hán, lời này đánh chết cũng không thể nói. Thường ngày vẫn nghe những nam nhân kia nói làm chuyện này là cỡ nào sung sướng, hắn thật không nghĩ lại có thể đau thế này, thật đúng là gạt người!
Mắt thấy sắp đến thời gian vào triều, Thường Hy chỉ đành phải mặc quần áo hầu hạ Tiêu Vân Trác rời giường. Tiêu Vân Trác lại nói: “Ta tự mình làm, nàng nghỉ thêm chút nữa đi!”
Thường Hy nào có nguyện ý, vẫn đứng dậy chuẩn bị cho Tiêu Vân Trác lâm triều. Bên này còn chưa có sửa sang lại xong xuôi, bên kia Triêu Hà cũng Vãn Thu đã gấp gáp xông vào, nhìn Thường Hy nói: “Ngu tỷ tỷ, không xong, Dương quý nhân sinh non rồi!”
Thường Hy kinh hãi, thân thể cũng run lên một cái, vội hỏi: “Chuyện xảy ra khi nào?”
“Tối hôm qua, sau lúc nửa đêm.” Vãn Thu tiếp lời nói, sắc mặt tựa hồ còn chút kinh hoảng, nhìn Thường Hy nói tiếp: “Nghe nói hôm qua Tam hoàng tử phi vào cung thỉnh an Hoàng quý phi thuận đường liền ghé qua chỗ Dương quý nhân, tặng cho Dương quý nhân chút đồ ăn, kết quả sau nửa đêm Dương quý nhân liền sinh non.”