Mục lục
Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạnh Điệp Vũ cầm trong tay hộp đựng thức ăn vẽ hình hỷ thước, bên trong chứa một bát cháo tổ yến, chầm chậm đi vào Doanh Nguyệt điện. Nàng tin tưởng chỉ cần mình kiên trì bền bỉ, chỉ cần cố gắng thì biểu ca nhất định sẽ lại thích nàng giống như trước đây.Đi đến cửa Doanh Nguyệt điện lại phát hiện một người làm nhiệm vụ cũng không có, bất kể là cung nữ hay thái giám, thật sự là kỳ quái! Thật ra thì Mạnh Điệp Vũ cũng không biết, mỗi lần Thường Hy làm nhiệm vụ thì trong đại điện thường giữ lại rất ít người. Mỗ Thái tử gia không thích quá nhiều người lúc ẩn lúc hiện khi hắn đang cùng mỹ nhân, cho nên tất cả đều thức thời mà lui đi.

Mạnh Điệp Vũ vui vẻ trong nội tâm một hồi, nếu không còn ai khác thì thời điểm này chỉ có nàng cùng biểu ca cùng một chỗ, vì vậy lòng vui rạo rực, nhấc chân bước vào cửa điện. Trong đại điện cũng không thắp sáng toàn bộ đèn, chỉ có bốn góc là bốn chiếc đèn cung đình tỏa ánh vàng ấm áp.

Ngược lại trong thư phòng đèn lại sáng lấp lánh, Mạnh Điệp Vũ tăng nhanh cước bộ đi đến thư phòng, một tay bưng chén sứ, một tay vén lên màn cửa, chính là muốn mở miệng nói chuyện nhưng là lời nói chặt chẽ nghẹn ở cổ họng, tựa hồ không thể tin được những gì mắt mình đang nhìn thấy… Bọn họ… Bọn họ đang làm gì? Tại sao lại… cư nhiên ở đây… hôn nhau?!!!

Chén sứ trong tay tựa hồ không thể giữ vững, lập tức rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vỡ vụn chói tai, trong không gian yên tĩnh này có vẻ cực kỳ vang dội.

Hai người trên xích đu lập tức cứng lại. Tiêu Vân Trác tức giận đại phát, quát lên: “Là ai?”

Thường Hy xuyên qua bả vai Tiêu Vân Trác nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt vô lực của Mạnh Điệp Vũ, khuôn mặt vốn hồng thấu như trái táo nay bất ngờ tối lại. Lúc này Tiêu Vân Trác đã đứng thẳng lên, khi trông thấy Mạnh Điệp Vũ thì hơi căng thẳng, hỏi: “Biểu muội, sao muội lại ở chỗ này?”

Trước kia Tiêu Vân Trác thường gọi nàng là Điệp Vũ, bây giờ hắn lại gọi nàng là biểu muội, thân thể Mạnh Điệp Vũ thoáng nghiêng một cái dựa trên vách tường, ngơ ngác một câu cũng không nói lên lời.

Thường Hy đứng dậy, sửa sang lại áo, vươn tay điều chỉnh lại búi tóc, bất đắc dĩ thở dài nói: “Ta về trước, xem ra chàng cũng có lời muốn nói cùng biểu tiểu thư, ta liền không ở nơi này vướng bận nữa.”

Tiêu Vân Trác đưa tay kéo tay Thường Hy, tựa hồ muốn xác định xem nàng có tức giận hay không, nhưng là sắc mặt của nàng thật bình tĩnh, không có khó chịu giống như bị người bắt kẻ thông dâm, cũng không có bất luận biểu hiện gì của người bị quấy rầy, chẳng qua là càng bình tĩnh lại càng khiến Tiêu Vân Trác có chút hoảng lên.

“Nàng về trước cũng tốt, lát nữa ta sẽ tìm nàng nói chuyện sau.” Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy chậm rãi nói, trong thanh âm lộ ra một vẻ kiên định, hàm nghĩa ở đó cũng chỉ có hai người bọn họ mới hiểu được.

Thường Hy cong mi cười một tiếng: “Ừ, thứ chàng muốn ta đã đặt trên bàn của chàng rồi, ngày mai nếu đến đó phải cực kỳ cẩn thận. Mai ta muốn đưa Tam hoàng tử, Tam hoàng tử phi xuất cung, buổi sáng sẽ bảo Triêu Hà đến hầu hạ chàng rửa mặt.”

Mỗi ngày Thường Hy đều an bài những chuyện này, phần lớn thời điểm chỉ cần không có việc gì quan trọng là nàng đến hầu hạ Tiêu Vân Trác rời giường, chỉ khi có chuyện thì Triêu Hà hay Vãn Thu sẽ thay nàng đến.

Tiêu Vân Trác gật đầu một cái, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhìn Thường Hy chậm rãi bước qua cánh cửa đi ra ngoài.

Mạnh Điệp Vũ nhìn Thường Hy đi qua bên cạnh mình, nhìn sắc mặt bình tĩnh của nàng ta, tựa hồ như mới vừa rồi chưa từng có chuyện gì xảy ra, nàng ta tại sao lại có thể bình tĩnh lạnh lùng được như vậy? ta là nữ hài tử, sao có thể làm ra chuyện vô sỉ như vậy được?

Sau khi Thường Hy đi, Tiêu Vân Trác nhìn Mạnh Điệp Vũ nói: “Biểu muội vào đi, có gì thì vào trong nói.”

Mạnh Điệp Vũ gian nan nâng chân của mình bước vào cửa, ánh mắt nhìn Tiêu Vân Trác mang theo cảm xúc nói không rõ, mấy phần oán hận, mấy phần mất mát, mấy phần băng giá, thế nhưng một chút cũng không thể diễn tả hết tâm tình trong lòng của nàng bây giờ.

Mạnh Điệp Vũ cũng không có ngồi xuống, đứng ở chỗ cách Tiêu Vân Trác ba bước chân thì dừng lại, nhìn Tiêu Vân Trác không nói câu nào, bộ dáng kiều kiều khiếp khiếp ưu thương thật khiến người ta sinh thương tiếc.

Tiêu Vân Trác khẽ nhíu mày, có một số việc hắn nghĩ không muốn nói ra nhanh như vậy, nhưng là bây giờ nếu hắn đã lựa chọn Thường Hy thì sẽ vì nàng chặn lại tất cả khốn nhiễu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK