Tiêu Vân Trác cúi đầu rửa mặt, Thường Hy lại lập tức dâng lên khăn khô mát, chờ hắn lau xong thì nhận lấy, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Thật may chỉ là rửa mặt, nếu tắm thì phiền toái. Cái ý niệm này vừa dứt, liền nghe thấy Trịnh Thuận ở một bên cười nịnh nói: “Thái tử gia, ngài mau đi tắm rửa, nước ấm đã chuẩn bị tốt lắm!”
Thân thể Thường Hy cứng đờ, vừa mới sáng sớm đã muốn tắm? Nàng vừa rồi chỉ là nghĩ mà thôi!
Khóe mắt Tiêu Vân Trác giật một cái, nhìn thấy bộ dạng sững sờ của Thường Hy, sắc mặt trầm xuống, sau đó nói: “Không cần!” Nói xong cũng đi ra ngoài. Trịnh Thuận nhìn bóng lưng Tiêu Vân Trác, nói: “Thật sự là kỳ quái, tối hôm qua rõ ràng nói sáng nay muốn tắm rửa!”
Thanh âm Trịnh Thuận kèm theo tiếng bước chân của hắn biến mất ở cửa ra vào. Thường Hy đem khăn tay vắt lên giá, nhẹ nhàng thở ra một hơi, thầm nghĩ: “Thật may quá! Hắn mà muốn tắm, bắt nàng đứng một bên phục vụ, đúng là muốn lấy mạng của nàng rồi! Người khác coi đây là cơ hội bò lên cao, nàng nhưng là xin miễn cho kẻ bất tài. Dù sao hiện tại nàng không muốn bò lên giường của hắn, mặc dù trước kia có từng nghĩ qua, nhưng hiện tại là tránh không kịp!”
Thường Hy vén rèm lên đi ra ngoài, quay đầu nhìn lại đã không thấy thân ảnh Tiêu Vân Trác, lại nghe được trong thư phòng truyền ra tiếng mật đàm nho nhỏ, biết là hắn đang ở trong đó. Nàng vừa mới đến Doanh Nguyệt điện, tất nhiên sẽ không có lỗ mãng mà hướng thư phòng chạy tới, nơi đó là địa phương cơ mật của Thái tử. Nàng mới không gấp gáp đưa cổ dài cho người ta chém đâu!
Nhưng là, bây giờ biết làm cái gì đây? Thường Hy không biết nàng ở Doanh Nguyệt điện đến tột cùng có thể làm cái gì, bởi vì nàng còn chưa hiểu rõ được quy củ ở nơi đây. Nơi nào có thể đi được, nơi nào không thể đi, thứ gì có thể đụng, thứ gì không thể đụng vào. Tóm lại trước khi nắm chắc được quy củ, nàng vẫn giữ lấy tính mạng là trên hết!
Nhấc chân đi ra ngoài điện, Thường Hy đành phải làm chó canh cửa cho Tiêu Vân Trác…. Phi! Cái gì mà chó canh cửa, là môn thần! Môn thần được không?
Một người giận dữ đi ra ngoài, không cẩn thận đụng vào một thân hình cũng đang từ ngoài tiến vào, chỉ nghe thấy tiếng đồ sứ vỡ vụn vang lên âm thanh chói tai, ở trong Doanh Nguyệt điện trống trải này có vẻ cực kỳ vang dội.
Thường Hy sợ hết hồn, lập tức lui về phía sau một bước, nước trà nóng bỏng cũng theo đó hướng nàng dội tới! Thường Hy theo bản năng dùng cánh tay đỡ lấy, người nhanh chóng lùi về phía sau. Mặc dù như vậy, cánh tay vẫn không thể nào tránh khỏi bị dội lên một mảng lớn.
Từng trận đau đớn truyền tới, Thường Hy vội vàng vạch tay áo lên ngăn không cho nước nóng tiếp tục làm bỏng thêm. Tuy nhiên, trên da thịt trắng nõn vẫn có thể nhìn thấy một mảng ửng đỏ, đau đến nỗi Thường Hy cơ hồ muốn hô ra ngoài, tuy nhiễn vẫn chặt chẽ cắn môi không để mình phát ra âm thanh.
Mắt nhìn nữ nhân làm nàng bị phỏng, cũng một dạng mặc trang phục nô tỳ giống nàng. Nàng ta nhìn trên mặt đất đầy mảnh vụn, ngẩng đầu lên nổi giận mắng Thường Hy: “Không có mắt hay sao? Tại sao có thể không cẩn thận như vậy? Rõ ràng nhìn thấy tôi đi đến cô còn cố xông ra ngoài! Đây chính là trà sâm mà Thái tử gia phân phó, cô thật to gan!”
Thường Hy nghe thấy vậy liền sửng sốt, gắt gao nhìn chằm chằm tỳ nữ kia, nàng ta nói cái gì? Mình thấy nàng đi vào còn đi ra ngoài? Đây không phải là nhắm mắt nói mò sao? Mình làm gì có thấy nàng ta ở nơi đó? Lại nghĩ đến nước trà nóng bỏng tay kia. Trà dành cho Thái tử luôn được chưng cất hết sức cẩn thận, cho tới bây giờ cũng chỉ dùng tám phần nước sôi để pha. Nhưng nhiệt độ kia, rõ ràng là nước mới đun sôi…
Thường Hy hiểu, nàng bị người ta tính kế! Nghĩ tới đây, trên mặt hơi giận, chậm rãi ngồi thẳng lên, nhìn xem nữ nhân kia, nói: “Cô có ý gì?”
“Có ý gì? Cô có ý gì? Cô đụng tôi còn hỏi tôi có ý gì sao?” Tiểu cung nữ kia không có chút yếu thế nào nói lớn, thần sắc nhìn Thường Hy tràn đầy địch ý.
Thường Hy không nghĩ tới, nàng vừa đến đây đã có người có ý định muốn thu thập nàng, cố nén đau đớn trên người, nhìn tiểu cung nữ kia nói: “Hôm nay đã biết thế nào là đổi trắng thay đen rồi! Xin hỏi con mắt nào của cô thấy tôi trông thấy cô mà vẫn đi tới? Cô nếu là nhìn thấy tôi như vậy, cô vẫn như cũ liều mạng xông về phía trước, có phải hay không nói rõ cô đã sớm có ý định va chạm tới tôi hay không?”
“Cô nói bậy, không có chuyện như vậy…”
“Không có chuyện như vậy thì có chuyện gì xảy ra? Chính cô lúc nãy nói được rất rõ ràng rằng tôi thấy cô tiến vào mà còn cố tình đi ra ngoài, giờ lại muốn chống chế hay sao?” Thường Hy cố ý kéo cao âm điệu lên. Nàng ta không phải cố ý muốn cho Tiêu Vân Trác biết sao, Thường Hy sẽ thành toàn cho nàng. Muốn quậy lớn chuyện đem nàng đuổi ra khỏi Doanh Nguyệt điện phải không? Tốt, đến đây đi, cô nãi nãi cũng nín thở lâu rồi, không nhúc nhích được Vân Thanh, không tin một nha đầu nho nhỏ như ngươi ta đây cũng không lăn lộn được! Cô nãi nãi đây hôm nay lấy ngươi lập uy, nàng cũng không tin Tiêu Vân Trác là kẻ ngu ngốc, ngay cả chút chuyện này cũng không nhìn rõ ràng được. Nếu như vậy mà nói, nàng cũng không cần bán mạng cho hắn rồi, trực tiếp treo ngược hắn lên là được!
“Rõ ràng là cô đụng vào tôi, cô còn muốn ngậm máu phun người hay sao?” Tiểu nha đầu kia vịt chết còn cứng mỏ, một ngụm cắn Thường Hy còn không chịu há miệng, thần sắc mang đầy phẫn hận.
“Ngậm máu phun người? Thật là buồn cười! Cô chắc chắn là tôi đụng vào cô?” Thường Hy cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn cung nữ kia nhất thời trở nên băng lãnh vô cùng, giống như tảng băng thật dày giữa ngày đông giá, chậm rãi tỏa ra hàn khí thấu xương.
“Ở đây cãi cọ cái gì? Không biết Thái tử gia đang ở nơi này sao?” Thanh âm Trịnh Thuận từ sau lưng Thường Hy truyền tới, mang theo nồng đậm cảnh cáo.
Tiểu cung nữ kia vừa nhìn thấy Trịnh Thuận lập tức đi vào, “bùm” một tiếng quỳ liền xuống, khóc thút thít nói: “Trịnh công công, ngài phải làm chủ cho nô tỳ a, nô tỳ… Nô tỳ thật sự là bị Ngu Thường Hy làm cho chết oan!”
Thường Hy xoay người lại, nhìn tiểu cung nữ đang quỳ gối trước mặt Trịnh Thuận, không khỏi lộ ra một ánh mắt châm chọc, nhưng là không nói câu nào, cứ như vậy thẳng tắp đứng ở nơi đó. Bởi vì Thường Hy biết, Trịnh Thuận nếu đã đi ra, như vậy chắc chắn Tiêu Vân Trác đang ở chỗ nào đó nghe bọn họ nói chuyện.
Thường Hy còn không muốn để Tiêu Vân Trác thấy nàng thật sự là một quả hồng mềm dễ bóp. Nếu như vậy, Tiêu Vân Trác sẽ buông tha nàng, chỉ cần chuyện đó xảy ra, nguyện vọng muốn chấn hưng Ngu gia của nàng liền rơi vào khoảng không. Cho nên nhân cơ hội này chứng minh cho Tiêu Vân Trác biết nàng thật sự là nữ nhân có thể đứng ở bên cạnh hắn.
“Đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra? Quấy rầy thanh tịnh của Thái tử gia, hai người các ngươi, ai cũng đừng nghĩ trốn được trừng phạt!” Trịnh Thuận nghiêm khắc nói, hai hàng lông mày cũng nhăn thành một đoàn.