Mục lục
Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những cơn gió đầu hè mang theo chút ấm áp, thổi tới trên mặt làm người ta ấm áp đến tận tim, nhất là trong không khí còn thoang thoảng hương lan dìu dịu, khiến cho tâm hồn cũng cảm thấy thật thư thái. Triêu hà cười nói: “Tối nay muội không có trực. Ngu tỷ tỷ, Thái tử gia không làm khó dễ tỷ phải không? Muội đã nói Thái tử gia không phải người hẹp hòi, nhìn thấy tỷ êm đẹp đi ra muội cũng yên tâm!”

Hai người vừa nói vừa hướng phòng của Thường Hy đi tới. Thường Hy nghe thế, trong lòng chấn động nhưng cũng không nói ra chuyện mình bị phạt quỳ trong thư phòng, chỉ đành phải cười lên tiếng: “Muội nói không sai, Thái tử gia quả nhiên là người vô cùng độ lượng!”

Triêu Hà một chút cũng không nghe được hàm ý trong lời nói của Thường Hy, tiếp lời cười nói: “Lần này tốt lắm, sau cơn mưa trời lại sáng rồi, về sau rốt cuộc không cần lo lắng! Ngu tỷ tỷ còn chưa có dùng cơm, Vãn Thu đã chuẩn bị cả rồi, tối nay chúng ta cùng ăn một bữa cơm đi, chào mừng tỷ đến Đông cung, thế nào?”

Thường Hy lần này thật sự là ngây ngẩn cả người, có chút khó hiểu nhìn Triêu Hà. Nàng không biết tại sao Triêu Hà cùng Vãn Thu lại đối với nàng tốt như vậy? Chẳng lẽ họ tuyệt không ghét nàng sao? Theo đạo lý mà nói, nàng tiến vào Đông cung mang theo khuôn mặt xinh đẹp sẽ phải tạo thành uy hiếp rất lớn đối với các nàng chứ?

Triêu hà nhìn thấy thần sắc Thường Hy cũng không giải thích gì, cười nói: “Ngu tỷ tỷ, đến, chúng ta đi vào trong thôi!”

Triêu Hà đưa tay đẩy ra cửa phòng Thường Hy, vừa mới đi vào đã nhìn thấy trên bàn bày biện rất nhiều thức ăn. Vãn Thu đang ngồi đợi, thấy bọn họ đi vào, khóe miệng khẽ nâng, nói: “Trở về vừa lúc, ta vừa mang thức ăn lên bàn, vẫn còn nóng lắm!”

Nghe được câu này, Thường Hy không nhịn được mà trái tim thấy nhói một chút, để cho nàng có loại tưởng niệm cảm giác gia đình. Thời điểm trước kia đều là mẹ ở nhà chờ nàng, sau đó sẽ nói câu này, nghe vô cùng thân thiết. Thường Hy cười đi tới, nhìn Vãn Thu nói: “Ta thật sự không biết làm sao để báo đáp các muội, các muội… Các muội vì sao lại đối tốt với ta như vậy? Phải biết rằng ta chính là người đã đắc tội với Thái tử gia!”

Triêu Hà cùng Vãn Thu nghe vậy, nhìn nhau cười một tiếng. Vãn Thu là người rất trầm ổn, nhưng cũng không nhịn được nói: “Tỷ nếu không đắc tội với Thái tử gia, bọn muội cũng không dám đối với tỷ tốt như vậy đấy!”

Thường Hy cảm giác giống như mình biến thành đứa ngốc rồi, một chút cũng không có cách nào hiểu được lời nói của người khác, làm sao lại không đắc tội Thái tử thì họ không dám cùng mình thân cận? Đây là ý gì? Thường Hy đang muốn mở miệng hỏi, Triêu Hà lại cười nói: “Ngu tỷ tỷ không cần phải hỏi, về sau tự khắc sẽ hiểu, trước dùng cơm đi, nhất định là đói bụng lắm rồi! Hai chúng muội vì chờ Ngu tỷ tỷ cũng còn chưa có ăn đâu, đói chết mất thôi!”

Thường Hy nghe vậy, không thể làm gì khác là đè xuống nghi vấn trong lòng. Ba người ngồi đối diện, Vãn Thu còn lấy ra một bình rượu, châm cho mỗi người một ly, sau đó giơ cao lên nói: “Ngu tỷ tỷ, về sau chúng ta đều là người của Thái tử gia rồi, nếu có chuyện gì chúng ta nên chiếu cố nhau mới phải! Muội muội kính tỷ một ty, cạn trước!”

Một đêm kia ba người uống rất nhiều rượu, nói rất nhiều lời. Thường Hy vẫn không hiểu tại sao bọn họ đối tốt với nàng như vậy. Sau này mới biết, thì ra ông trời đã sớm đem tất cả mọi thứ sắp xếp xong xuôi, thì ra có việc ngươi muốn tránh cũng không thoát!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK