Vì vậy đoàn người Tiêu Vân Trác cứ thế thản nhiên tiến vào thành Bình Giang, thuê một gian khách điếm, đã thế còn cố ý đem thân phận bọn họ tiết lộ ra ngoài. Cứ như vậy, dù cho Tần Nguyệt Như muốn động thủ giết bọn họ cũng phải cân nhắc kỹ rồi mới dám hành động.
Ánh nắng chiều bao phủ cả vùng đất, màu đỏ của chiều tà tựa như một mảnh huyết gấm cực kỳ tráng lệ. Từng tia nắng xuyên qua rèm hoa, hắt lên những vệt sáng mơ màng huyền ảo trên mặt đất.
Thường Hy đã sớm tỉnh từ lâu nhưng cũng không muốn đứng dậy. Mấy ngày nay nàng càng phát ra lười biếng, ngay cả động cũng không muốn động, canh giờ đi ngủ càng ngày càng nhiều, tinh thần cũng không phấn chấn nữa. Nàng than nhẹ một tiếng, đôi lông mày như lá liễu nhíu chặt lại một chỗ. Không biết sau này nàng còn có thể nhìn thấy được ánh chiều tà xinh đẹp như thế này nữa không, cho nên hiện tại càng muốn nhìn lâu một chút.
Trong khi nàng đang ngẩn người thì có người đi vào phòng. Trướng gấm bị vén lên, lộ ra vẻ mặt hơi có chút tiều tụy của Tiêu Vân Trác. Mấy ngày nay không ngừng bôn ba khiến cho hắn có vẻ gầy đi. Thấy hai quầng mắt thâm lại của hắn, Thường Hy muốn nở nụ cười, muốn thoải mái mà cười với hắn, không muốn cho hắn mang gánh nặng quá nhiều. Nhưng là con ngươi chua xót không nói thành lời, khóe miệng còn chưa nâng lên mà lệ châu đã lã chã rơi xuống, từng giọt từng giọt nhỏ vào nền gấm đỏ thẫm rồi biến mất không thấy tăm hơi.
“Tại sao lại khóc? Có phải hay không lại cảm thấy không thoải mái?” Tiêu Vân Trác có chút nóng nảy, vội ngồi ở đầu giường đỡ Thường Hy dậy. Gương mặt tuấn tú hiện lên thương tiếc cùng lo lắng, trong con ngươi cũng hiện lên vẻ hốt hoảng.
“Không có sao, chính là nhìn thấy chàng mệt mỏi thành ra như vậy, trong lòng buồn cực kỳ.” Thường Hy mượn Tiêu Vân Trác nâng đỡ mà dựa vào trong ngực của hắn, thấp giọng nói ra, thanh âm cũng mang theo đau lòng vô hạn.
“Ta còn tưởng chuyện gì! Điều này cũng đáng để nàng khóc sao?” Tiêu Vân Trác yên lòng, cầm lấy tay Thường Hy nói: “Chỉ cần vì nàng, làm cái gì ta đều nguyện ý, là ta cam tâm tình nguyện, nàng cần gì phải lao tâm phí sức? Trong bụng nàng còn có hài tử của chúng ta, không thể suốt ngày lo lắng. Nàng chỉ cần nhớ, sau này dù có xảy ra bất cứ chuyện gì đều có ta ở bên cạnh nàng, cùng với nàng.”
Thường Hy than nhẹ một tiếng, có một phu quân như thế, nàng còn cầu gì nữa?
“Thuốc giải đã có manh mối, dù sao cũng còn hai tháng, nàng không cần phải gấp. Cuối cùng ta cũng sẽ có biện pháp lấy được.” Tiêu Vân Trác khuyên bảo Thường Hy, không muốn nàng suy nghĩ quá nhiều.
“Chàng không cần tạo áp lực cho mình. Lấy được là tốt nhất, không lấy được cũng không sao, dù sao cũng chỉ là mỗi ngày ngủ nhiều thêm một chút thôi, sẽ không chết ngay được.” Thường Hy ngược lại cố tính bắt mình suy nghĩ thoáng hơn. Dù sao đối với nàng mà nói, đời này gặp được Tiêu Vân Trác, có được tấm chân tình của hắn nàng đã không còn gì tiếc nuối rồi. Nàng không hy vọng hắn vì nàng mà bán cả tính mạng.
Tiêu Vân Trác đang muốn nói chuyện thì Vân Thanh đi vào, thấy Thường Hy tỉnh rồi liền cười nói: “Hàng tiên sinh có tin tức, xin ngài lập tức đến thương nghị.”
Tiêu Vân Trác nhất thời phấn chấn tinh thần, nhìn Thường Hy nói: “Nàng chờ ta, nói không chừng thật sự có tin tức tốt.”