Mục lục
Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thường Hy trái lo phải nghĩ thật là cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, lần này chính mình còn tự động đưa chân vào tròng, còn bị bắt tại hiện trường. Trong lúc bất chợt nàng nhớ tới ở trước mặt Tiêu Vân Trác còn khoác lác vô sỉ mà nói nàng sẽ không chủ động tính kế Mạnh Điệp Vũ, nhưng nhìn cục diện hôm nay, nàng quả thật không có động thủ, nhìn ra là ngoài ý muốn, nhưng nếu như Tiêu Vân Trác hiểu lầm thì thật không hay rồi!

“Thái tử gia, thật ra thì nô tỳ không có làm gì, chỉ là xem náo nhiệt đấy!” Thường Hy thầm than một tiếng, thôi thì cứ thẳng thắn thú nhận vậy, lấy bản mặt đưa đám của Tiêu Vân Trác mà nói thì cơ hội lừa gạt được hắn rất thấp, xác suất thất bại thẳng tắp hướng lên. Nếu là nói thật, nhiều lắm thì hắn chỉ trách nàng lòng dạ hẹp hòi, thời thời khắc khắc muốn trả thù người ta chứ cũng không thể làm gì hơn đâu!

Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy một cái. Hắn đã sớm biết cô gái nhỏ này sẽ tận dụng mọi thời cơ khiến người khác sống dở chết dở, khụ khụ… Nói thật hắn cũng không rõ lòng dạ hai người ngoài kia, vì vậy nhìn Thường Hy nói: “Cô là nô tỳ sao? Gia khát nước rồi, còn không mau đi pha trà?”

Nhìn Tiêu Vân Trác xoay người rời đi, Thường Hy có chút ngẩn người, đây là tình huống gì a? Biểu ca không phải là nên che chở cho biểu muội sao? Người ngoài đều đồn đại rằng biểu ca biểu muội tình ý liên tục, nhìn biểu muội của hắn bị người ta bắt nạt hắn cũng không đi ra bảo vệ hay sao? Dĩ nhiên nhìn tình hình trước mắt thì lực chiến đấu của hai người còn ngang hàng, chỉ cần không đùa bỡn tâm cơ thì không dễ dàng bị thua!

Nhưng là xem thái độ của Tiêu Vân Trác thì có chút khả nghi, Thường Hy vừa bước đến phòng trà vừa nghĩ, có chút cổ quái… Tuyệt đối cổ quái!

Ngâm trà xong thì bưng trở lại, Thường Hy lợi dụng thời gian đi chậm lại liếc mắt nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy Mạnh Điệp Vũ mặt không đỏ, hơi thở không gấp, mi mắt cụp xuống duyên dáng yêu kiều. Mặt khác Phùng Thư Nhã lại là đỏ mặt tía tai, thân thể run khẽ, hai mắt tức giận trợn trừng như chuông đồng nhìn đối phương. Thường Hy than thầm, nhìn vậy đã biết là phân ra ai cao thấp a! Nàng đúng là đánh giá cao Phùng Thư Nhã, như thế xem ra… Chậc chậc… Thật không thể làm mặt bàn a, nếu không thì đã nghe được bọn họ nói được những gì rồi!

Vén rèn lên bước vào thư phòng, Thường Hy đặt khay trà trong tầm tay Tiêu Vân Trác, thận trọng nhìn hắn một cái. Thường Hy thật sự không rõ vị biểu tiểu thư này trong lòng Tiêu Vân Trác này là có địa vị gì, mắt khẽ di chuyển, cười nói: “Thái tử gia, người xem… Có muốn gặp biểu tiểu thư và Phùng Lương đễ một lần hay không? Đều đang ở ngoài chờ đấy!”

Tiêu Vân Trác thần tình bất động, cầm chén trà nhấp một ngụm, lúc này mới chậm rãi nói: “Ngu Thượng nghi từ bao giờ lại không có mắt nhìn rồi hả?”

Thường Hy bị nghẹn suýt chết, thần sắc cứng đờ, trong lòng thầm mắng, chảnh cái gì mà chảnh, đấy là biểu muội và tần thiếp nhà ngươi, cùng ta có cái quan hệ gì hả? Ở trong này thì phải cười làm lành với hắn, ra cửa lại cười làm lành với hai vị kia, nàng thế nào lại xui xẻo vậy a?

Nhưng là thái độ này thật sự làm người ta hoài nghi… Thường Hy tuyệt đối sẽ không dễ dàng nhận thua, suy nghĩ một chút lại nói: “Thái tử gia bận rộn một hồi nữa là xong phải không? Biểu tiểu thư từ xa xôi tới đây, Thái tử gia cũng nên gặp mặt chứ! Về phần Phùng Lương đễ, ngài nhất định phải gặp mặt, nô tỳ đảm nhiệm không nổi việc đuổi khách nữa rồi! Bao nhiêu xấu xa đều đến tay nô tỳ, lễ mừng năm mới năm nay Doanh Nguyệt điện cũng không cần dán môn thần (thần giữ cửa) nữa, cứ để nô tỳ đứng trước cửa là được!”

Tiêu Vân Trác một hơi nghẹn không lên, trực tiếp đem trà trong miệng phun vào chồng sách trước mặt, ho khan không ngừng, lật mí mắt hung hăng nhìn Thường Hy, muốn nói chuyện mà ho không dứt, trong lúc nhất thời mặt cũng đỏ lên!

Thường Hy vội vàng tiến lên vỗ lưng thông khí cho hắn, vừa vỗ vừa nói: “Thái tử gia, ngài lớn như vậy rồi uống miếng nước cũng có thể sặc sao? Chậc chậc, sách này ta xem là không thể dùng nữa rồi, ngài trước chờ một lát, nô tỳ giúp ngài dọn dẹp!” Thường Hy chân tay nhanh lẹ đem bàn thu dọn một lần, sau lại nói: “Nô tỳ đi đổi cho ngài ly trà khác, Thái tử gia chờ!” Thường Hy lại hối hả đem trà cũ bưng ra ngoài, trong chốc lát lấy một ly trà mới đặt trước mặt Tiêu Vân Trác. Nhìn Tiêu Vân Trác mây đen giăng đầy mặt, Thường Hy không đợi hắn mở miệng trách mắng mình, lập tức nói: “Nếu Thái tử gia không muốn gặp biểu tiểu thư cùng Phùng Lương đễ nô tỳ sẽ lập tức đi cự tuyệt ngay, tránh cho biểu tiểu thư cùng Phùng Lương đễ mất công chờ đợi, thấy lâu không được họ còn tưởng nô tỳ làm trung gian nói xấu đâu rồi! Ai, xem ra đầu năm nay làm môn thần cũng không dễ dàng gì, thời điểm cuối năm Thái tử gia nhớ cho nô tỳ hồng bao to một chút, nô tỳ đây làm người xấu cũng phải có công chứ!”

Thường Hy nói xong nhấc chân liền chạy, nàng cũng không phải kẻ ngu, không chạy còn ở lại đây chờ ăn mắng à? Nàng mới không bao giờ làm mấy loại chuyện ngu xuẩn ấy đấy!

Tiêu Vân Trác nhìn thân ảnh Thường Hy biến mất trong nháy mắt, trong lúc nhất thời liền dở khóc dở cười, làm cái gì vậy? Cô gái nhỏ này là đang trả thù hắn đi, nói một chút cũng kẹp thương mang gậy. Nếu muốn làm môn thần vậy thì được, ngày mai cô liền chính thức bắt đầu nhậm chức đi, bao lì xì của hắn cũng không phải dễ cầm như vậy!

Thường Hy ra khỏi cửa thư phòng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đã bắt nàng làm môn thần thì phải trả giá thật lớn đấy!

Ra ngoài đại điện, Thường Hy nhìn hai người trước mắt liền nở nụ cười nhẹ nhàng nói: “Biểu tiểu thư, Thái tử gia nói rồi, ngài ây công vụ bận rộn. Chờ mọi việc xong xuôi sẽ tự mình đến đó cùng biểu tiểu thư nói chuyện. Ngài cũng biết thời gian này trên triều đình công sự phức tạp, ngay cả thời gian nghỉ ngơi Thái tử gia cũng không có, cả ngày đi theo Hoàng thượng xử lý quốc sự, cho nên xin biểu tiểu thư chớ trách!”

Nói xong câu này lại nhìn Phùng Lương đễ nói: “Lương đễ chủ tử, Thái tử gia bảo ngài cứ về trước, tối nay nếu có thời gian Thái tử gia sẽ đến gặp ngài!”

“Thật? Thái tử gia thật nói như vậy?” Phùng Lương đễ vui mừng quá đỗi, trong lúc nhất thời thậm chí có một chút rung động.

“Dạ, Thái tử gia nói như vậy, nô tỳ chẳng qua là chỉ thuật lại mà thôi. Về phần Thái tử gia có thời gian hay không nô tỳ cũng không dám bảo đảm.” Thường Hy cười nói, nếu muốn kích thích thêm cho đám nữ nhân kia đấu tranh thì phải lợi dụng nam nhân này một chút. Hai người này đều có địch ý với nàng, thay vì để bọn họ tính toán nàng, không bằng để bọn họ đấu tranh nội bộ tốt lắm, nàng còn mừng rỡ đứng ngoài xem kịch vui!

Xét thấy chuyện giả truyền khẩu dụ của Thái tử gia… Người kia ý tứ căn bản cũng không chào đón Phùng Lương đễ, nàng cũng liền quan báo tư thù một phen. Nhớ tới thời gian trước kia Phùng Lương đễ gây khó dễ cho nàng, Thường Hy liền tức giận đến nghiến răng, hơn nữa còn cư nhiên cùng Đỗ Đình Phương và La Thúy Yên đối phó nàng, nàng không nghiêm chỉnh trị cho cô ta một phen thì thật đúng khinh nàng là tiểu nhân vật!

Đôi mắt đẹp của Thường Hy chuyển một cái, quả nhiên thấy được Mạnh Điệp Vũ có chút mất hồn, tối nay chỉ sợ có trò hay để nhìn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK