Mục lục
Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mị phi nhìn Thường Hy, cố gắng để mình trấn định lại rồi mới lên tiếng: “Bổn cung nhận được mật báo, nói là có người hại chết biểu tiểu thư mà không phải là bệnh qua đời. Bổn cung nếu như đã biết được tin tức hiển nhiên không thể ngồi nhìn, lúc này mới chạy tới, Ngu thượng nghi còn gì nghi ngờ nữa không?”

Nga mi của Thường Hy nhíu lại, quét mắt nhìn Mị phi một cái, bộ dáng đắc ý của bà ta không phải là giả. Với trí tuệ của Mị phi mà còn bị người khác lợi dụng thì người đó chắc chắn là Dương Lạc Thanh rồi.

“Quả nhiên trong hậu cung người tài ba chỗ nào cũng có, ngay cả Thái tử gia cũng không biết. Mị phi đúng là đức cao vọng trọng, được người khác mời đứng ra chủ trì công đạo.” Thường Hy nói những lời này thật ra là đang cho Mị phi một bậc thang, trước tiên đem bà ta phủi ra ngoài, nói rằng bà ta không có ý đồ gì khác, chỉ là muốn tìm lại công bằng cho Mạnh Điệp Vũ mà thôi. Đây cũng là một thủ đoạn của Thường Hy, Mị phi cùng Dương Lạc Thanh cấu kết chung một chỗ, nếu như một gậy đem hai người bọn họ đánh chết, trước mắt nàng còn chưa có bản lĩnh kia, cho nên trước phân tách kẻ địch, tiêu diệt từng bộ phận mới có thể dễ dàng thắng được.

Dương Lạc Thanh vốn là một nữ nhân tâm cơ khá sâu, Mạnh Điệp Vũ còn chưa nói tại sao nàng ta lại ẩn núp trong hậu cung, nhưng chỉ cần nhìn nàng ta là một nữ ca cơ có thể bò lên địa vị cao như vậy thì xem như lợi hại. Trong đó còn hai lần tính kế khiến Mị phi hạ đài, cuối cùng khiến cho Mị phi phục chức cũng là nàng ta. Hiện tại Thường Hy có chút hoài nghi khi đó Dương Lạc Thanh đã cùng Mị phi hợp tác rồi, chẳng qua là hai người hợp tác không thuận lợi cho nên nàng ta mới có phương án dự phòng là lui tới qua lại với nàng.

Nếu quả thật là như vậy, Thường Hy thật không thể không trách mình đã quá coi thường Dương Lạc Thanh rồi.

Mị phi nghe Thường Hy nói vậy thì trên mặt mang theo vẻ đắc ý, nói: “Hiếm thi nghe được ngươi nói vài câu công đạo!”

“Nương nương có thể gọi người đưa tin đó ra đây đối chất hay không? Có câu nói bắt trộm bắt tận tay, bắt kẻ thông dâm bắt hai người, Mị phi nương nương không thể chỉ nghe sự tình từ một phía, phải có mọi người cùng thảo luận mới có thể phán định đúng sai, có phải hay không?” Thường Hy trịnh trọng nói. Chuyện này tốt nhất là nháo thật lớn lên, nếu không thì không thể làm cho những kẻ kia bẽ mặt ăn đau một phen.

Mị phi đang muốn nói chuyện thì Dương Lạc Thanh lại đột nhiên mở miệng nói: “Ngu thượng nghi, cô tựa hồ không nhớ rõ thân phận của mình rồi. Cô chẳng qua chỉ là một cung tỳ nho nhỏ lại dám cùng nương nương đòi người. Chẳng lẽ cô muốn chất vấn nương nương hay sao? Cô thật to gan!”

“Dương quý nhân thật là chuyện bé xé ra to rồi, nô tỳ cũng không phải là người không biết lớn nhỏ. Pháp luật của Đỉnh Nguyệt quốc nói rất rõ ràng, vương tử phạm pháp xử tội như thứ dân. Hơn nữa chuyện này cũng không phải là chuyện nhỏ, đã có người mật báo biểu tiểu thư không phải bệnh qua đời mà là bị người hại chết, đây chính là đại sự. Đừng bảo là nô tỳ, ngay cả Mị phi nương nương cũng không thể đơn độc thẩm lý vụ án. Biểu tiểu thư là cháu gái của tiên Hoàng hậu, chuyện này đương nhiên phải do Hoàng thượng ngự giá thân chinh mới có thể khiến người ta tâm phục khẩu phục, có phải hay không?” Muốn lấy vị phần áp người sao, nàng liền lôi người lớn hơn ra. Ai có thể lớn hơn Hoàng thượng nữa đây?

Thần sắc mọi người khẽ biến, đang muốn nói chuyện thì Tiêu Vân Trác từ trong nội thất đi ra. Thường Hy vội vàng nghênh đón, lấy một cái ghế cho Tiêu Vân Trác ngồi rồi đánh một ánh mắt thăm dò về phía hắn. Tiêu Vân Trác và Thường Hy đã sớm tâm ý tương thông, tự nhiên hiểu được ý tứ trong mắt của nàng, nhẹ nhàng lắc đầu một cái rồi không nói lời nào.

Thường Hy nhất thời an lòng. Dương Lạc Thanh chỉ cần không tiếp xúc với thân thể của Mạnh Điệp Vũ, động tay động chân gì đó trên người nàng ta là nàng yên tâm. Bây giờ suy nghĩ một chút thì có thể hiểu tại sao Băng Lam lại bị đánh, chắc là cố gắng ngăn cản đám người kia tiến vào.

Tiêu Vân Trác mới vừa ra khỏi nội thất thì không khí trong phòng nhất thời cứng lại. Mọi người ai cũng biết Tiêu Vân Trác lạnh lùng vô tình, không thể biết được hắn sẽ làm gì, trong lúc nhất thời Dương Lạc Thanh cũng không dám nói lời nào, chỉ lẳng lặng đứng một bên lắc lắc khăn tay nghĩ đối sách.

Trong hoàn cảnh như thế này, không nói gì sẽ tạo cho mọi người một áp lực thật lớn, loại áp lực này thậm chí sẽ khiến cho thần trí con người không chịu được mà trở nên căng thẳng nặng nề. Nhưng mọi người ai cũng là người may mắn sống sót trong tranh đấu hậu cung, năng lực chịu đựng cũng có thể nói là mạnh. Thường Hy biết tiếp tục như vậy không phải là một biện pháp, cho bọn họ gia tăng một chút áp lực là có thể nhưng nếu cứ như vậy không hành động thì bọn họ sẽ bắn ngược trở lại. Đây chính là vấn đề, nắm chặt thời điểm để ra tay mới là việc khó khăn nhất.

Thường Hy đang muốn nói chuyện thì Tiêu Vân Trác lại lên tiếng: “Ngu thượng nghi, thái y đã tới chưa?”

“Hồi bẩm Thái tử gia, thời điểm chúng ta vừa ra khỏi cửa thì đã cho truyền thái y, chắc là sẽ mau tới. Nô tỳ nghĩ rằng Phùng thái y một người nói khó có thể khiến mọi người tin tưởng nên đã phái người tới thái y viện tìm thêm mấy người tới đây, như vậy mới có thể nâng cao độ tin tưởng.” Thường Hy cung kính trả lời. Ở trước mặt người khác bọn họ vẫn là chủ tử và nô tài, quy củ một chút cũng không sai thiếu.

Tiêu Vân Trác gật đầu một cái, lạnh lùng nói: “Rất tốt, làm việc rất chu đáo.” Nói xong ánh mắt lại quét qua gương mặt của từng người. Cái nhìn sắc bén như gươm lạnh khiến cho ai cũng cảm thất không rét mà run, giống như có thanh đao đang từ từ áp sát cổ mình, tất cả có chút không tự nhiên mà né tránh ánh mắt của Tiêu Vân Trác. Tiêu Vân Trác nhìn mọi người một lượt, thanh âm lãnh đạm nhưng trầm thấp: “Chuyện hôm nay đã làm nhục danh dự của ta, còn liên lụy đến phụ hoàng, mẫu hậu. Nếu chư vị không cho bản Thái tử một lời giải thích hợp lý, chuyện này tuyệt đối không thể cho qua!”

Tiêu Vân Trác nói những lời này giống như ngày đông giá rét đang ập tới làm cho lòng người lo sợ bất an. Mị phi định nói vài câu để giữ thể diện nhưng lại nghĩ nói gì lúc này cũng khiến mọi người hoài nghi cho nên lời đến miệng rồi đành phải nuốt ngược vào trong.

Dương Lạc Thanh cau mày nhìn Mị phi một cái, trong lòng thầm mắng đồ vô dụng, quá khứ lợi hại đều chỉ là giấy thôi sao? Cho nên Dương Lạc Thanh trực tiếp mở lời: “Thái tử gia nói rất đúng, mặc dù ta và biểu tiểu thư chưa từng lui tới nhưng ta cũng không thể mắt thấy nàng bị hại chết mà không làm gì. Trong hậu cung này đều biết biểu tiểu thư và Ngu thượng nghi không hợp nhau, Đông cung lại ngay sát Cẩm Hoa hiên như vậy, biểu tiểu thư nhu nhược nếu như bị người ta tính kế cũng sẽ rất dễ dàng.”

Không đánh chó nhưng chó lại muốn bổ nhào vào người. Lông mày của Thường Hy nhăn lại thành hình ngọn núi, trong lòng đã sớm dự liệu Dương Lạc Thanh tới là nhằm vào mình, quả nhiên a!

“Có lời nói thẳng.” Tiêu Vân Trác thản nhiên nói, trong lòng đã sớm muốn băm vằm Dương Lạc Thanh thành tám mảnh.

“Nơi này ta có đầy đủ nhân chứng vật chứng có thể chứng minh Ngu thượng nghi quả thật có mưu đồ bất chính ám hại biểu tiểu thư!” Dương Lạc Thanh tiến lên một bước, ở trước mặt Thường Hy ác độc nói. Nàng muốn một người phải chết thì không cho phép kẻ đó được sống. Lần trước không hãm hại được Thường Hy, lần này tuyệt đối sẽ không buông tay!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK