Mục lục
Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khu rừng nhỏ ở góc tây nam của Doanh Nguyệt điện, theo sát cửa sổ thư phòng, chỉ cách một đoạn hành lang. Ngồi xổm núp ở hành lang phía dưới thì dù có là ban ngày cũng không có người dễ dàng phát hiện được thân ảnh của Thường Hy, huống chi là buổi tối.

Thường Hy đứng trong góc khuất, xuyên thấu qua những khe hở của cành trúc nhìn ra ngoài, tính tính toán toán canh giờ này Tiêu Vân Trác cũng nhanh trở lại, nàng chỉ cần nhẫn nại chốc lát là tốt rồi!

Gió xuyên qua rừng trúc, chà xát từng thân cây thẳng tắp, từng âm thanh xào xạc rải rác trong bóng đêm làm cho xương cốt người ra sinh lạnh. Thường Hy chưa bao giờ đứng một mình ở loại địa phương như thế này, không khỏi có chút sợ. Nơi xa xa kia, đèn lồng lớn tỏa ra thứ ánh sáng ửng đỏ, thời thời khắc khắc nhắc nhở Thường Hy mục đích nàng đến đây, không để cho nàng có chút ý nghĩ nào lui về phía sau.

Hiển nhiên, đã vào Đông cung, nàng không có ý tưởng lui về sau, cũng không thể lui về sau được, Thường Hy sẽ vì mình mà tranh thủ phương thức sinh tồn tốt nhất. Nàng đã từ bỏ suy nghĩ leo lên giường Thái tử, nhưng không có nghĩa là nàng cam chịu làm cái nô tỳ nho nhỏ mặc cho người ta tùy ý chém giết!

Thường Hy tin tưởng bất cứ chuyện gì cũng cần tự mình đi tranh thủ, không có chuyện từ trên trời rớt xuống miếng bánh, dễ dàng đạt được sẽ khiến người ta cảm thấy bất an, cảm thấy tùy thời cũng có thể biến mất. Lần này đến Đông cung, nàng chỉ muốn yên ổn ở một góc, lặng lẽ sống cuộc sống của mình, chờ đợi sau năm năm là có thể xuất cung.

Nguyện vọng này mặc dù nhỏ nhưng Thường Hy biết, để đạt được thực sự hết sức khó khăn, giống như trước mắt, chỉ cần Vân Thanh nói một câu nàng sẽ phải đi phục vụ Phùng Thư Nhã. Khiến một nữ nhân còn xinh đẹp hơn cả Lương đễ đi làm thị nữ, đó không phải là đem mình đẩy vào hố lửa sao?

Thường Hy không ngốc, nàng biết Vân Thanh là muốn dùng Phùng Thư Nhã để trừ bỏ nàng, mặc dù nàng không biết vì sao Vân Thanh lại có địch ý đối với nàng như vậy, giờ phút này cũng không có cách nào biết, nhưng miễn là còn sống nàng sẽ tra ra được. Cho nên nàng phải sống, ngẩng đầu lên mà sống thật tốt, không thể để cho bất luận kẻ nào chà đạp lên đầu nàng.

Đang suy nghĩ, Thường Hy nghe được một hồi tiếng bước chân dồn dập, xuyên thấu qua khe hở của rừng trúc có thể thấy được bước chân vội vàng của thị vệ nội phủ, Thường Hy biết đây là người về báo tin trước, chỉ sợ Thái tử gia ngay sau đó sẽ đến. Quả nhiên ý niệm này vừa mới nảy ra liền nghe thấy thanh âm của Tiêu Vân Trác. Thường Hy vi lăng, hắn không phải trở về một mình sao?

“Nhị ca, huynh nói phụ hoàng đến tột cùng là có ý gì, ta trong lúc nhất thời đều không nghĩ ra!” Thanh âm Tiêu Vân Trác trầm thấp, trùng hợp bọn họ đi qua rừng trúc, Thường Hy rất dễ dàng nghe được. Thì ra đi theo Tiêu Vân Trác trở lại là Nhị hoàng tử Tiêu Vân Triệt.

“Tứ đệ, ta xem chuyện này không đơn giản, đệ cần cẩn thận xem xét lại mới được, nói không chừng là thật nhằm vào đệ!” Thường Hy nghe thấy thanh âm này thật quen tai, tựa hồ đã nghe qua ở nơi nào đó, nghĩ tới đây không khỏi bước lên phía trước một bước, nhưng không ngờ thân trúc bên cạnh lại lập tức phát ra tiếng động.

“Người ở nơi nào?” Tiêu Vân Trác quát lạnh. Thường Hy thậm chí có thể cảm nhận được trong thanh âm lạnh như băng kia mang theo sát ý, thân thể không khỏi cứng lại, phải làm sao bây giờ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK