Thường Hy nằm ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được. Nàng nhìn ánh trăng vằng vặc ngoài cửa sổ mà sóng lòng cuồn cuộn, càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ. Nàng đã từng có cảnh giác đối với Tiêu Vân Triệt nhưng khi đó chẳng qua cũng chỉ là cảnh giác mà thôi, không nghĩ tới một ngày Tiêu Vân Triệt thật sẽ phản bội Tiêu Vân Trác. Trong ấn tượng của Thường Hy, Tiêu Vân Triệt và Tiêu Vân Trác là huynh đệ rất thân thiết. Tiêu Vân Trác đối với Tiêu Vân Triệt cũng nhiều hơn một phần tình thâm.
Dưới ánh trăng mông lung, nàng ngắm nhìn khuôn mặt lúc ngủ của Tiêu Vân Trác. Thật sự quá nhức đầu, nếu như đúng là Tiêu Vân Triệt thì nên làm cái gì bây giờ?
Thường Hy suy nghĩ một hồi không biết khi nào thì đã ngủ mất, đến khi tỉnh lại thì người bên cạnh đã sớm không thấy bóng dáng. Thường Hy biết những ngày này Hoàng thượng tuyên bố với bên ngoài rằng mình lâm bệnh, muốn Thái tử phụ chính, vì vậy Tiêu Vân Trác càng trở nên bận rộn không thôi. Thường Hy có thể mơ hồ cảm thấy được Hoàng thượng đây là đang lặng lẽ tiến hành việc di dời quyền lực, tận lực trải bằng con đường giúp Tiêu Vân Trác lên ngôi.
Cho nên trong khoảng thời gian Tiêu Vân Trác phụ chính này, phe nào phản đối phe nào ủng hộ, rất nhanh là có thể phân biệt được, chỉ sợ đến lúc đó Hoàng đế sẽ tiến hành dọn dẹp sạch sẽ một phen. Loại bố cục lấy lui làm tiến này cũng chỉ có vị lão hồ ly kia là chơi lưu loát, rành mạch như vậy, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên.
Nghe được thanh âm Thường Hy đứng dậy, Triêu Hà vội vàng vén mành đi vào, nhìn Thường Hy oán giận nói: “Thái tử phi rời giường sao không kêu nô tỳ một tiếng. Hiện tại thân thể đã nặng hơn so với trước kia, không thể không cẩn thận.”
Thường Hy hé miệng cười cười. Cũng chỉ có Triêu Hà và Vãn Thu ở trước mặt nàng còn có thể nói ra những lời không cố kỵ như vậy. Nàng ngẩng đầu nói: “Cũng không phải không nhúc nhích được, ta đâu có mảnh mai như vậy. Muội không có nghe ngự y nói phải tích cực vận động sao, chỉ dựa vào người khác cũng không tốt. Chớ đem ta trở thành búp bê sứ, ta cũng không phải được nặn bằng bùn.”
Triêu Hà nghe vậy thật là dở khóc dở cười. Người ta mang thai đều là kim tôn ngọc quý, một bước cũng không dám đi mạnh. Chủ tử nhà mình thì hay rồi, chẳng giống người ta, mỗi ngày đi tới đi lui không ngừng, nàng nhìn thấy mà còn lo. Hầu hạ Thường Hy rửa mặt xong, Triêu Hà mới lên tiếng: “Trường Tín vương phi tới, đang ngồi chờ ở bên ngoài.”
“Cái nha đầu này, tại sao bây giờ mới nói?” Thường Hy liếc Triêu Hà một cái, khẽ trầm giọng hỏi.
“Muội nếu nói sớm thì tỷ lại chạy vội ra ngoài. Lần trước chính là như vậy cho nên mới thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Muội không thể mạo hiểm như vậy, thân phận của tỷ bây giờ tôn quý lại mang thêm hài tử, chỉ trễ một chút cũng không việc gì.” Triêu Hà làm như đương nhiên nói.
Thường Hy nhẹ nhàng lắc đầu, nhấc chân đi ra ngoài, Triêu Hà vội vàng đuổi theo đỡ nàng. Vào đại điện quả nhiên thấy được Đỗ Đình Phương đang đợi, Thường Hy có chút áy náy nói: “Khiến vương phi đợi lâu, ta càng ngày càng trở nên lười biếng rồi, thức dậy trễ, nha đầu này còn không thèm gọi ta một tiếng.”
Đỗ Đình Phương cười nói: “Sao lại nói như vậy, Thái tử phi mang hài tử, ngủ dậy trễ một chút cũng là chuyện bình thường. Chỉ trách ta dậy sớm quá, quấy rầy Thái tử phi nghỉ ngơi.”
Thường Hy cảm thấy câu kẻ sĩ cách biệt ba ngày phải rửa mắt mà nhìn một chút cũng không sai. Từ lần trước lúc Đỗ Đình Phương giúp nàng khai hỏa với Dương Lạc Thanh, nàng đã cảm thấy nàng ta có gì không giống với trước kia. Bây giờ lại trở nên nhún nhường như vậy, thật đúng là khiến người ta kinh ngạc!
Sau khi Triêu Hà đỡ Thường Hy ngồi xuống, tiểu cung nữ nhanh chóng đi lên dâng trà, Triêu Hà lại mang mọi người lui xuống. Thường Hy không biết Đỗ Đình Phương đến đây có việc gì nên không tiện mở miệng hỏi trước, chỉ có thể tùy ý nói chuyện phiếm. Hai người cùng nhau vào cung, nay một người làm vương phi, một người làm Thái tử phi, cũng thật là đâu vào đấy rồi.
“Thật ra thì hôm nay ta đến đây còn có một chuyện, chính là muốn cám ơn Thái tử phi đã có ơn cứu mạng với vương gia nhà ta. Vương gia nhà ta cũng đã nói rồi, nếu không nhờ Thái tử phi giúp đỡ chỉ sợ hắn cũng không về được.” Đỗ Đình Phương nhìn Thường Hy vô cùng cảm kích, lần này cũng không có bất kỳ ý tứ giả dối nào trong đó vì có nữ nhân nào thích làm quả phụ? Nhất là bây giờ Hoàng thượng đang hết sức tín nhiệm Thái tử, khả năng đế vị thay đổi là vô cùng nhỏ. Hơn nữa trước kia Tiêu Vân Dật đúng là có chút vọng tưởng đối với ngôi vị Hoàng đế, nhưng hắn cũng là người có tình có lý, Thường Hy đã cứu hắn một mạng, nếu giờ bảo hắn phản lại Tiêu Vân Trác, chuyện tình vong ân phụ nghĩa như vậy hắn không làm được.
Đỗ Đình Phương cũng hiểu rõ, hôm nay làm một vương gia là lựa chọn tốt vô cùng, chỉ cần hiện tại đứng cùng thuyền với Thái tử, tương lai vinh hoa phú quý là điều không phải bàn cãi. Cho nên nói tới nói đi cũng chỉ là vì muốn lấy lòng Thường Hy, hơn nữa lần trước nàng cũng lên tiếng nói giúp Thường Hy, lần này gặp mặt lại có vẻ dễ dàng trò chuyện.
Biết bản thân Thường Hy không nên để bị mệt, Đỗ Đình Phương ngồi một hồi liền đứng dậy cáo từ, trước khi đi lại nhìn Thường Hy nói: “Gần đây Đông Lăng vương phi vào cung rất thường xuyên, nghe nói nàng cùng Lạc phi lui tới thân cận.” Nói tới chỗ này liền dừng lại, Đỗ Đình Phương nhích tới gần Thường Hy một bước rồi nói tiếp: “Ta còn nghe nói Đông Lăng vương phi và Lạc phi có chút quan hệ thân thích, không biết có phải vậy hay không?”
Thường Hy sửng sốt, nhìn Đỗ Đình Phương mà ngưng trọng thần sắc, gật gật đầu nói: “Đa tạ đã nhắc nhở. Về sau vương phi có rảnh rỗi thì vào cung một chút, chúng ta kêu Vi An vương phi cùng nhau nói chuyện.”
Đỗ Đình Phương nghe vậy thì khuôn mặt tươi cười chào đáp. Ai chẳng biết Thường Hy và Lệ Bình rất thân thiết, nếu nàng cũng được cùng chung với bọn họ thì ý tứ chính là không xem nàng như người ngoài rồi. Trong lòng Đỗ Đình Phương dĩ nhiên là thở phào nhẹ nhõm rồi mới xoay người đi ra.
Tiễn Đỗ Đình Phương đi, Thường Hy ngồi tại chỗ yên lặng ngẩn người. Thẩm Phi Hà và Dương Lạc Thanh có quan hệ thân thích? Họ tại sao lại có quan hệ thân thích? Chuyện này bất kể thế nào cũng làm người ta nghĩ không ra.
Thường Hy ở trong phòng nhẹ nhàng đi tới đi lui, tâm trí cũng lặng lẽ nghĩ đến quan hệ của bọn họ lúc trước đó. Dương Lạc Thanh và Mạnh Điệp Vũ là chị em họ, không có nghe nói Thẩm Phi Hà và Mạnh Điệp Vũ có quan hệ gì… Hơn nữa Mạnh Điệp Vũ và Thẩm Phi Hà cũng từng có một đoạn xích mích không vui vẻ gì, trong lúc bất chợt đôi mắt Thường Hy sáng lên tựa hồ hiểu ra điều gì, hé miệng hướng bên ngoài hô: “Trịnh Thuận!”
“Nô tài ở đây. Thái tử phi có cái gì phân phó?” Trịnh Thuận hành lễ nói.
“Lập tức đi điều tra quan hệ thân thích của Đông Lăng vương phi. Nhất định phải tra cẩn thận.” Thường Hy trầm giọng nói. Nếu như giữa các nàng thật sự có quan hệ thì chuyện ban đầu Mạnh Điệp Vũ đẩy Thẩm Phi Hà xuống nước còn phải đánh giá lại.