Lệ Trung Dũng còn nhớ rõ Thường Hy, không nghĩ tới nàng lại mất tích, càng không nghĩ tới Thái tử gia lại muốn hắn theo dõi nhất cử nhất động của Minh vương. Bất ngờ là Minh vương đến biên quan lại không trực tiếp ra khỏi cửa thành mà cùng một phụ nhân gặp mặt, còn vào nhà của bà ta. Những chuyện này khắp nơi đều trùng trùng nghi vấn. Thái tử điện hạ coi trọng Ngu thượng nghi như vậy, hắn không thể làm việc qua loa được. Hơn nữa tam ca của Ngu thượng nghi cũng là thủ hạ dưới trướng của hắn. Thái tử gia rõ ràng có ý cất nhắc Ngu gia, hắn tất nhiên phải hiểu ý mà làm theo, nhưng là phải làm sao bây giờ?
***
Bên kia Thường Hy không hề biết Chuyên Tôn Nhạc Đan đã vào tiểu viện này, càng không biết phụ nhân mới vừa rồi nói chuyện cùng nàng chính là mẫu phi của hắn. Nàng vẫn còn đang cố gắng tìm kiếm lối ra. Dùng qua cơm tối, Thường Hy vẫn theo lệ cũ tắt đèn đi ngủ. Nhưng là hôm nay trong sân có chút náo nhiệt, những người làm cũng bận rộn hẳn lên, từng người một tới tới lui lui, hiển nhiên là trong viện này có khách đến. Như thế lại tốt, nhiều người càng loạn, nàng lại dễ dàng chạy trốn.
Xuống giường, lặng lẽ đi tới mặt tường phía đông, dùng sức lục lọi mỗi một địa phương, hy vọng có thể tìm được cơ quan gì đó. Nếu như đối phương có thể quan sát được nàng trong gian phòng này như vậy thì chắc hẳn bên nàng cũng có thể nhìn sang bên kia. Lúc bình thường, bên này tắt đèn, cả tiểu viện chìm trong tĩnh lặng, cái gì cũng không phát hiện được. Nhưng là hôm nay Thường Hy phát hiện phòng cách vách có thanh âm, mặc dù không lớn nên cái gì cũng không nghe được rõ ràng, nhưng là có người sẽ phải thắp đèn, thắp đèn sẽ có ánh sáng. Bên này tối bên kia sáng, Thường Hy sẽ rất dễ phát hiện được cửa bí mật.
Thường Hy cẩn thận quan sát lần nữa, lấy tay rà soát khắp nơi nhưng lại thất vọng tràn trề vì cái gì cũng không có phát hiện. Đừng bảo là một tia ánh sáng, cái gì cũng không có, chỉ là một khoảng không gian đen kịt. Chẳng lẽ nàng tính nhầm rồi sao? Thường Hy ngồi bệt xuống đất, chỉ cảm thấy như có trăm ngàn con kiến đang cắn rứt trong lòng, nếu như ra khỏi biên quan rồi muốn trở về nước chỉ sợ không dễ dàng. Nhưng cứ như vậy buông tha cũng không phải là nguyên tắc của nàng, thân thể dựa vào vách tường, đôi tay chậm rãi buông xuống hai bên, lặng lẽ mất hồn.
Trong lúc bất chợt móng tay Thường Hy bỗng nhiên đụng phải thứ gì đó. Thường Hy giật mình trong lòng, sư phụ nàng có nói qua, cơ quan mật đạo chính là nằm ở chỗ người ta không ngờ nhất mới có hiệu quả. Trái tim nàng sáng lên, ngón tay liền lần theo vách tường lục lọi, dùng sức cậy a cậy, quả nhiên có chút ít bùn đất rơi xuống. Thường Hy không hề ngưng nghỉ, tiếp tục lần mò theo dấu vết này, rút ra ngân trâm trên đầu mình dùng sức vạch vào khe hẹp trát bùn đất nàng vừa mới phát hiện ra.
Này vạch một đường, Thường Hy có thể mường tượng ra đó là một cánh cửa bốn thước chiều cao, ba thước chiều rộng. Thường Hy ngồi xuống lấy hơi, che giấu kinh hoảng trong lòng mình, lại nghiêng tai lắng nghe giọng nói phòng bên cạnh từ từ yếu dần cho đến khi không còn hơi thở, lúc này mới đứng dậy mượn ánh trăng yếu ớt mà cố gắng mở cánh cửa. Nhưng bất kể nàng dùng cách nào cánh cửa kia vẫn không nhúc nhích, nói vậy nhất định là bên kia đã dùng cái gì ngăn lại, nếu không cũng sẽ không bất động như thế này.
Thật là trời muốn diệt nàng nha! Thường Hy ô hô một tiếng, chẳng nhẽ thực sự phải đi theo bọn họ xuất quan sao? Còn chưa kịp suy nghĩ tiếp, lúc này đột nhiên nghe được tiếng mở cửa. Thường Hy mềm nhũn cả người, nếu như để bọn họ phát hiện ra nàng liền xong đời. Dưới tình thế cấp bách Thường Hy cũng không kịp nghĩ cái gì, lập tức chui vào kệ sách bên cạnh có một tấm rèm xanh che phủ bên ngoài, trong lòng âm thầm cầu nguyện lão thiên gia ngàn vạn lần không nên để người khác phát hiện ra nàng!
Ngay sau đó cửa được mở ra, Thường Hy cảm giác chung quanh sáng lên, có lẽ châm đèn lên rồi, nàng càng không dám động đậy. Đột nhiên truyền tới một tiếng thét kinh hãi: “Người đâu rồi? Tại sao lại không thấy nữa vậy hả?”
“Linh Ngọc tỷ, tỷ xem phía bên kia!”
Thường Hy giật mình, Linh Ngọc? Nàng làm sao lại tới nơi này? Vậy người kia nhất định là Thái Thanh rồi.
“Nàng cư nhiên phát hiện ra cửa ngầm, không tốt! Thái Thanh, ngươi mau đi gọi phu nhân cùng tiểu thư, ta ở chỗ này coi chừng!” Linh Ngọc vội vàng nói, Thái Thanh cũng ứng tiếng rời đi.
Thường Hy chỉ cảm thấy mồ hôi đầm đìa, thầm nói nguy hiểm thật, người khác cho là nàng đã chạy trốn sao? Nhưng chẳng lẽ bọn họ không biết cơ quan này vẫn còn đang khóa sao? Đây là có chuyện gì? Thường Hy trong lúc nhất thời cũng đoán không được đã có chuyện gì xảy ra.
Không quá nửa thời gian uống cạn chung trà, Thường Hy nghe được rất nhiều tiếng bước chân rầm rập truyền đến, trong lòng liền vô cùng khẩn trương. Năm đó thân bị vùi trong thạch trận ở núi hoang còn không có khẩn trương như vậy, huống chi bọn họ còn nói có cả vị tiểu thư kia cũng tới, chẳng nhẽ không khẩn trương sao?
“Người đâu?” Thanh âm Nguyệt phu nhân mang theo thịnh nộ truyền tới.
“Hồi bẩm phu nhân, cửa phòng vẫn khóa chặt, cửa sổ cũng không có dấu vết bị cạy phá, chỉ có chỗ tường này là có vết tích. Người xem cửa ngầm đã lộ ra, nô tỳ nghĩ có phải đã chạy qua cửa ngầm này hay không?” Thanh âm Linh Ngọc lần nữa truyền đến.
“Đi xem một chút, cửa ngầm khóa bên kia rồi, nàng mở không được. Chẳng nhẽ một người còn sống lại có thể chui xuống đất?” Nguyệt phu nhân tức giận nói. Thật vất vả mới tóm được người, nếu như để chạy mất thất đúng là tức chết bà!
“Phu nhân, ngài không cần phải gấp, nói không chừng nàng còn chưa có chạy ra ngoài. Cửa sổ khóa, cửa ngoài đóng, cửa ngầm cũng khóa, ta không tin một người còn sống có thể độn thổ. Hãy để cho bọn nha đầu trong phòng cẩn thận tìm một chút!” Thanh âm này rất xa lạ, mềm mềm, nhược nhược, nhất định là vị tiểu thư trong miệng bọn họ, nhưng tại sao nàng lại gọi Nguyệt phu nhân là phu nhân đây? Chẳng lẽ không phải là con gái sao? Ngày đó nghe giọng điệu của Linh Ngọc và Thái Thanh, hai người này có quan hệ là mẹ con cơ mà? Thật là khiến người ta nghĩ không ra!
Thanh âm của nàng vừa dứt liền có mấy người đi lại tìm kiếm. Thường Hy nghe âm thanh đi đi lại lại trong phòng càng phát ra khẩn trương, lòng bàn tay cũng rịn ra một tầng mồ hôi mỏng. Đang lúc này, bỗng dưng có cảm giác có tiếng bước chân hơi nhỏ tiến về phía này, hiển nhiên là hoài nghi đằng sau rèm che có giấu người. Thường Hy thầm nói xong rồi, xong rồi, lần này làm sao có thể trốn? Nàng đánh lại làm sao nhiều người như vậy?
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, ngay sau đó dừng lại trước màn che, một bàn tay trắng nõn như ngọc lần lần theo tấm màn. Chỉ cần nàng dùng sức vén lên là Thường Hy sẽ bị phát hiện. Thường Hy chỉ cảm thấy tim cũng ngừng đập, theo bản năng hai mắt liền nhắm nghiền lại…