Ngoài cửa đã không còn thanh âm nhưng Thường Hy vẫn như cũ không dám đi ra. Nàng biết những người kia cố tình nói như vậy là để dụ nàng ra, cho nên càng đến thời điểm cuối cùng nàng càng phải cẩn thận. Mặc dù không biết tình hình ở Đông cung là như thế nào, nhưng có một chút nàng biết được, đó là Tiêu Vân Trác không có gặp nguy hiểm. Tiêu Vân Trác là chỗ dựa của nàng, chỉ cần hắn an ổn bình yên thì nàng hoàn toàn có thể tìm được cách thoát hiểm.
Ánh sáng bạc nhu hòa phủ kín cả khu vườn. Thường Hy rất khó tưởng tượng ra cảnh náo nhiệt của nơi này trước đây là như thế nào. Tiên Hoàng hậu rất yêu thích cung điện này cho nên nơi này người đến người đi nhất định là rất náo nhiệt. Nhưng bây giờ tình cảnh lại như thế này, quả thật là khiến cho người ta cảm thán cả người và vật đều không được như xưa.
Thường Hy không đi vào bên trong, không phải là không muốn mà là vì nàng biết ngày mai nơi này nhất định sẽ có người. Họ đến là để kiểm tra xem nàng có vào đây hay không? Cho nên nàng không thể lưu lại bất kỳ dấu vết nào ở nơi này. Vòng qua tiền điện, trực tiếp đi đến hậu viện, Thường Hy nhớ Tiêu Vân Trác đã nói ở hậu viện có một cửa nhỏ, nàng có thể từ đó mà rời đi.
Theo lộ tuyến Tiêu Vân Trác đã nói, Thường Hy nhanh chóng đi vào hậu điện. Sân trong này đã sớm bị cỏ dại bao trùm, dưới ánh trăng lạnh khiến người ta cảm thấy có chút run sợ. Thường Hy cố lấy can đảm đi tới, rốt cục phát hiện ra cánh cửa nách đã bị dây leo phủ gần như kín.
Thường Hy rón rén tận lực không dẫm lên bất kỳ nhánh cây ngọn cỏ nào, đến trước cánh cửa áp lỗ tai lên nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Ước chừng một nén nhang sau, xác định chắc chắn không có ai nàng mới dám nhẹ nhàng mở cửa, khom người đi ra ngoài. Vừa đi ra, còn chưa kịp ngẩng đầu đã chui vào lồng ngực một người, Thường Hy sợ tới mức sắc mặt trắng xanh, thiếu chút nữa lên tiếng kinh hô, ngẩng đầu lên nhìn lại thì thấy người đến là Tiêu Vân Trác. Nàng chỉ vào hắn hỏi: “Sao chàng lại ở đây?”
Tiêu Vân Trác không nói lời nào, kéo tay Thường Hy để nàng đứng bên cạnh hắn, sau đó nhẹ nhàng đóng kỹ cửa nách, nhìn bốn phía xác định không có ai rồi mới hướng Thường Hy nói: “Sau khi trở về rồi nói.”
Dưới sự hộ tống của Tiêu Vân Trác, Thường Hy rất nhanh chóng trở về Đông cung. Nhìn cung điện đã từng rất quen thuộc xuất hiện trước mặt mình, Thường Hy chỉ cảm thấy trong lòng xúc động không thôi. Nhìn Doanh Nguyệt điện vẫn tráng lệ như xưa, tâm tình khẩn trương của Thường Hy lúc này mới hạ xuống.
Tiêu Vân Trác đỡ Thường Hy ngồi xuống, tự tay rót cho nàng một ly trà rồi mới lên tiếng: “Mới vừa rồi có bị dọa sợ không?”
Thường Hy lắc đầu nói: “Sợ thì có ích lợi gì? Nhưng chàng làm sao có thể thoát thân? Có người cản bước chàng à?”
Tiêu Vân Trác cười lạnh một tiếng, nói: “Chỉ bằng nàng ta lại dám cùng ta đấu? Quả thật chính là nằm mơ! Vốn ta cũng định xuất hiện sớm nhưng ta lại muốn biết kẻ muốn hại nàng là ai cho nên vẫn đi theo phía sau nàng. Dù gì, bất kỳ thời điểm nào ta cũng không để cho mẹ con nàng gặp nguy hiểm.”
Thường Hy có chút không rõ, nhìn Tiêu Vân Trác hỏi: “Nghe lời chàng nói, chẳng lẽ chàng biết được chuyện gì rồi à?”
Tiêu Vân Trác gật đầu một cái, nói: “Vốn không biết, nhưng bây giờ đã rõ.”
“Rốt cục là có chuyện gì xảy ra?” Thường Hy hỏi vội. Có rất nhiều chuyện trong lúc nhất thời nàng nghĩ không ra nhưng cũng biết hậu cung này nhất định là có vấn đề.
Tiêu Vân Trác vỗ vỗ tay Thường Hy nói: “Có người tự cho mình là thông minh, bày liên hoàn kế muốn mưu đoạt giang sơn Minh Khải quốc nhưng lại không biết mình đã trở thành cá trong chậu của người khác.”
“Chàng nói là Dương Lạc Thanh?” Người Thường Hy có thể nghĩ tới cũng chỉ là nữ nhân ghê tởm này. Con trai của Hoàng quý phi không có hứng thú với giang sơn nên bà ấy không thể ép buộc hắn đi tạo phản. Mẫn phi và Kính phi nàng không dám khẳng định nhưng có thể hiểu được, các nàng tất nhiên thủ đoạn lợi hại có thừa nhưng sau bao nhiêu năm vẫn không thể lật đổ Hoàng quý phi, vì thế tất nhiên cũng không thể nghĩ ra kế sách gì. Vậy chỉ còn dư lại Mị phi. Mị phi cũng là người tâm cơ thâm trầm, cũng từng rất được sủng ái. Nhưng thời điểm Mị phi được sủng ái cũng không thể nhảy lên được vị trí quý phi, cho nên hiện tại càng không có hy vọng đi lên được vị trí ấy.
Nhớ tới lời nói của Mạnh Điệp Vũ, Thường Hy biết tuyệt đối không thể coi thường Dương Lạc Thanh. Nhưng Dương Lạc Thanh đã dùng thủ đoạn gì mà chỉ trong một thời gian ngắn khi các hoàng tử xuất cung đã một tay khống chế cả hậu cung đây? Huống chi mới vừa rồi Tiêu Vân Trác nói rất rõ ràng, Dương Lạc Thanh không biết mình đã trở thành cá trong chậu của kẻ khác. Với trí tuệ của Dương Lạc Thanh, hẳn là có người cố ý để nàng được như ý, để ép nàng ta lộ ra bộ mặt thật.
Mà người kia… Không cần đoán Thường Hy cũng biết là ai!!!
Ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Vân Trác, Thường Hy cười nói: “Đã như vậy chúng ta chỉ đứng ngoài xem cuộc vui hay là đến góp phần?”
Ánh mắt Tiêu Vân Trác chợt lóe, nhìn về phía bụng của Thường Hy, nói: “Nàng mang bầu đương nhiên là đứng xem cuộc vui rồi, việc còn lại không cần phải để ý, có ta ở đây.”
Thường Hy hé miệng cười cười. Xem cuộc vui là đương nhiên rồi, nhưng nàng còn muốn thêm chút dầu chút lửa, nếu không nàng làm sao cam lòng. Nàng ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Vân Trác, hỏi: “Vậy huynh đệ của chàng ý như thế nào? Có biết hay không, hoặc là có tham dự vào hay không?”
Tiêu Vân Trác đưa tay ôm lấy Thường Hy hướng phòng ngủ đi tới, vừa đi vừa nói: “Nàng muốn làm gì?”
“Thời tiết hanh khô, ai cũng dễ có hỏa khí. Nếu kẻ nào không có mắt dám đi tính kế, vậy ta cũng không thể không phụng bồi mà không đáp lễ có phải hay không?” Thường Hy cười đến rất vô hại nhưng trong nội tâm lại tà ác cực kỳ.
Khóe miệng Tiêu Vân Trác giật giật, biết Thường Hy bị người ta làm tức đến hư người, nghĩ rồi nói ra: “Người khác thì ta không biết nhưng nàng nên để ý “chăm sóc” Hải Hà vương. Ta nghe nói gần đây hắn sống không yên ổn, vị kia huyên náo rất lợi hại. Chỗ này nàng có thể can thiệp vào một chút.”
La Thúy Yên? Thường Hy có cảm giác mình đã rất lâu không thấy nhân vật này rồi, thật đúng là có điểm mong nhớ… Nghĩ tới đây nàng ngẩng đầu nhìn Tiêu Vân Trác, nghiêm trang nói: “Mặc dù ta không quan tâm danh phận nhưng lúc này không có nó thì nửa bước cũng khó đi. Chiếu thư sắc phong của ta đâu?”