Thường Hy nhìn ra được Ngũ Hải muốn nói lại thôi, nhất định là có điều cố kỵ, nàng không thể làm gì khác hơn là lấy lui làm tiến. Nếu Ngũ Hải coi trọng lời nàng nói nhất định sẽ kêu nàng ở lại, chỉ cần Ngũ Hải tín nhiệm bản thân, nếu như sau này Mạnh Điệp Vũ có tìm nàng gây bất lợi, nàng không yêu cầu Ngũ Hải nghiêng về phía mình, chỉ cần bảo trì trung lập là tốt rồi. Thế nên đây cũng là một loại dò xét.
Ngũ Hải thấy được Thường Hy thức thời nhìn ta lời muốn nói lại thôi của hắn, trong lòng lại càng cảm thấy Thường Hy là một nữ hài tử tốt, mình không nên đề phòng nàng như vậy, lập tức hô: “Ngươi vội cái gì nha, nghe ta nói hết lời đã, cũng tránh cho ngươi sau này làm việc lại không biết nên như thế nào!”
Thường Hy nghe vậy trong nội tâm vui vẻ, vội dừng lại bước chân quay lại nhìn Ngũ Hải, làm bộ như không giải thích được nói: “Chu tổng quản, lời này có ý tứ gì? Chẳng nhẽ lại còn có ẩn tình hay sao?”
Ngũ Hải nhìn Thường Hy, thấp giọng mà nói ra: “Mạnh đại tiểu thư không chỉ là biểu muội của Thái tử gia, khi tiên Hoàng hậu còn sống đã muốn đem tiểu thư giao cho ngài, chẳng qua là sau này bệnh nặng liền không chú ý tới nữa. Nhưng là chuyện này Hoàng thượng vẫn nhớ, lần này Hoàng thượng đột nhiên muốn Mạnh tiểu thư vào cung chỉ sợ là có ý định muốn quan sát. Ngươi cần cẩn thận một chút đừng có đắc tội nàng, tránh cho sau này không có quả ngon để ăn.”
Quan tâm này là thân thiết thật lòng, Thường Hy cảm thấy rất ấm áp, nhìn Ngũ Hải nói: “Cảm tạ Chu tổng quản, Thường Hy vô cùng cảm kích, nếu không có ngài chỉ điểm, nô tỳ trong Đông cung này quả thực là từng bước khó khăn, Thường Hy thật không biết tạ ơn ngài như thế nào!”
Nói tới chỗ này Thường Hy thầm thở dài, xem ra Lệ Bình nói không sai chút nào, Ngũ Hải là người của tiên Hoàng hậu, Mạnh Điệp Vũ lại là cháu gái ruột của bà, Ngũ Hải có thể chỉ điểm như vậy đối với nàng đã là hết sức khó có được. Có thể thấy trong lòng Ngũ Hải nàng cũng có chút phân lượng nhất định, suy nghĩ một chút vẫn là thử ngược dòng nước một phen, nếu Lệ Bình nói là thật, Mạnh Điệp Vũ chỉ sợ sẽ đúng coi nàng là địch nhân, thay vì đến lúc đó mới bị động tiếp chiêu, lúc này nàng nên vì mình lót đường mới phải!
“Ngươi than thở cái gì a?” Ngũ Hải không giải thích được, hỏi.
“Chu tổng quản đối đãi với ta một tấm chân tình, ngay cả chuyện cơ mật như vậy cũng chịu nói ra, Thường Hy thật là vô cùng cảm kích. Sau khi Mạnh tiểu thư vào cung, nô tỳ sẽ chuẩn bị thỏa đáng, không để cho Thái tử gia phải phân tâm. Vốn là ta không muốn nhiều lời, dù sao nói nhiều sai nhiều, thế nhưng cho dù bị tổng quản trách phạt ta cũng liều mạng phải nói!” Thanh âm Thường Hy mang theo kiên định khiến Ngũ Hải ngược lại bị hù dọa giật mình.
“Lời này của ngươi là thế nào, còn có chuyện gì nghiêm trọng sao? Có việc gì cứ nói thẳng ra, ta với ngươi còn khách sáo làm gì? Ta đã từng phục vụ bên cạnh tiên Hoàng hậu rất nhiều năm, ta coi trọng không phải là ngươi nói lời ngon ngọt mà chính là cung cách làm việc khiến người ta yêu thích. Có việc gì cứ nói thẳng đi, đừng quanh co nữa!” Ngũ Hải nhìn Thường Hy cười híp mắt nói, tiểu nha đầu này xem ra mới vừa rồi chỉ nói có một nửa, biết quan hệ của hắn cùng với Mạnh Điệp Vũ so với nàng thì thân thiết hơn, nàng để tâm cũng không ít đâu!
“Tiểu thư Mạnh gia vào cung, lại là cháu ruột của tiên Hoàng hậu, coi như vừa rồi tổng quản không có nói cho nô tỳ biết được ý nguyện của tiên Hoàng hậu, thật ra thì mọi người cũng có thể đoán được ít nhiều. Hôm nay ở chỗ Tam hoàng tử phi, tình cờ nô tỳ cũng nghe được một số chuyện về Mạnh tiểu thư, mặc dù không có ai có thể khẳng định Mạnh tiểu thư có thật sự được lên làm Thái tử phi hay không nhưng ít nhất cũng cảm thấy nàng ấy có hy vọng lớn nhất. Thái tử phi đó chính là quốc mẫu sau này, không biết bao nhiêu người còn đang nhìn chằm chằm vào đấy! Mặc dù Thái tử gia cùng Mạnh tiểu thư là thanh mai trúc mã, quen biết từ nhỏ nhưng cũng không thể chịu được lưu ngôn phỉ ngữ. Hoàng thượng vì sao lại sai người dọn dẹp Cẩm Hoa hiên mà lại không để Mạnh tiểu thư trực tiếp vào Đông cung, nô tỳ xem chừng cũng có ý tứ nam nữ cấm kỵ. Chuyện gì cũng làm tốt thì không thể khiến người khác loạn ngôn, nếu có một ngày thật xảy ra chuyện gì, việc Mạnh tiểu thư ngủ lại Đông cung tất sẽ bị người ta lợi dụng, đối với một cô nương gia mà nói thì đây cũng không phải chuyện vẻ vang gì. Nô tỳ nói thật cũng không là vì suy tính cho Mạnh tiểu thư mà là vì Thái tử gia. Thái tử gia tương lai là đế vương một nước, không thể để bất kỳ người nào tát nước dơ lên người ngài ấy, kính xin tổng quản suy nghĩ sâu xa!”
Thường Hy biết rõ nếu muốn chiếm được tín nhiệm vô hạn của một người thì không thể đem mình trở nên vĩ đại, Thường Hy liền biểu thị nàng không phải là hoàn toàn suy ngĩ cho Mạnh tiểu thư, nàng cuối cùng vẫn là vì Tiêu Vân Trác mà suy nghĩ. Hơn nữa, Thường Hy cũng hiểu được phân lượng của Mạnh Điệp Vũ trong lòng Ngũ Hải làm sao nặng được hơn Tiêu Vân Trác? Nàng đánh cuộc chính là cái này!
Quả nhiên Ngũ Hải trầm tư suy nghĩ, nhìn Thường Hy nửa ngày không nói. Thường Hy cũng không thúc giục, chỉ thản nhiên đứng ở nơi đó, trên mặt còn mang theo nồng đậm mệt mỏi. Bận rộn cả ngày lại còn phải vì chút chuyện nhỏ này mà tính toán, Ngũ Hải cảm thấy Thường Hy thật sự là một nhân tài khó có được. Mặt khác, Thường Hy đã nói trúng điểm quan trọng nhất, hắn tuyệt đối sẽ không tha thứ cho bất luận kẻ nào tát nước dơ lên người Tiêu Vân Trác, gật gật đầu nói: “Lời của ngươi ta hiểu, ta đi hồi bẩm một chút cho Thái tử gia. Thường Hy, mệt mỏi rồi thì nhanh một chút về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn bận việc đấy!”
Thường Hy biết chuyện đã thành công hơn phân nửa, vì vậy cười nói: “Vậy ta về trước, hôm nay quả thật mệt muốn chết rồi!”
Thường Hy về đến phòng của mình, sai một tiểu cung nữ pha nước nóng cho nàng thư thái tắm rửa một hồi, đổi lại y phục nhẹ nhàng, lúc này mới yên lặng tựa trên giường ngẩn người. Vãn Thu đẩy cửa đi vào, nhìn Thường Hy nói: “Ngu tỷ tỷ, thật sự là kỳ quái, mới vừa rồi còn vội vàng dọn dẹp Đông thiên điện, lúc này lại đem mọi thứ mang đi, không biết Chu tổng quản đang suy nghĩ cái gì nữa?”
Thường Hy nghe vậy chợt thở phào nhẹ nhõm, biết lời của mình như vậy là không có phí công. Chỉ cần Mạnh Điệp Vũ không ở trong Đông cung, lòng của nàng liền an tâm phân nửa, trên mặt cũng dẫn theo nụ cười nói: “Quản những thứ kia làm cái gì? Vãn Thu, muội gặp qua Mạnh tiểu thư chưa?”
“Gặp qua a, nhưng là đã rất lâu trước kia rồi. Mạnh tiểu thư dáng người xinh đẹp, có tri thức hiểu lễ nghĩa, là cô gái tốt khó gặp, nếu có thể gả cho Thái tử gia thì thật là một chuyện tốt!” Vãn Thu cười nói.
Thường Hy nhất thời cảm thấy trong lòng khó chịu giống như nuốt phải bọ, vì thế lại càng phát ra tò mò đối với vị Mạnh Điệp Vũ kia. Thật là một diệu nhân a, có thể lừa gạt tất cả mọi người xem nàng ta là người tốt, vậy Tiêu Vân Trác thì sao? Hắn có biết một mặt khác này của Mạnh Điệp Vũ không?