Sau Mẫu Đơn nói nguyện ý lưu lại và tiếp tục tìm kiếm Tấn vương, ta thì theo phái còn lại, vì vậy chúng ta chia làm hai phe, những năm gần đây càng ngày càng tách xa. Một khoảng thời gian sau Mẫu Đơn liền mất liên lạc với chúng ta, đợi đến khi xuất hiện lại thì cũng là lúc mười tám cây trâm hoa ân đoạn nghĩa tuyệt. Mẫu Đơn thế nhưng lại thần phục Minh Khải quốc, trở lại cũng chỉ để làm chút chuyện cho Minh Khải quốc thôi.”
Nói tới chỗ này giọng của Vân Thanh rất là bi thống, dù sao cũng là do một tay Tấn vương tạo dựng lên, thành ra thế cục ngày hôm nay cũng làm cho người ta thổn thức.
“Vậy ý của cô cô là, đám người ám sát Thái tử gia lần trước là người của Minh Khải quốc?” Thường Hy có chút không dám tin tưởng nói, Minh Khải quốc có bao nhiêu can đảm để làm vậy? Nếu như chuyện bại lộ, đây không phải chính là tuyên chiến với Đỉnh Nguyệt quốc sao?
“Không, là Minh Khải quốc có vài người hy vọng Chuyên Tôn Nhạc Đan chết cho nên mới dùng biện pháp như thế, nghĩ rằng nếu như chuyện bại lộ thì sẽ do Chuyên Tôn Nhạc Đan hứng chịu, mượn tay Hoàng thượng diệt trừ tâm phúc của hắn, bớt đi một mối họa lớn.” Vân Thanh hừ lạnh một tiếng, trên mặt dẫn theo sát khí, hiển nhiên là cũng tức giận.
Đây thật là một vòng lại lượn một vòng, thiếu chút nữa quay cho Thường Hy chóng cả mặt, ngơ ngác nhìn Vân Thanh nói: “Có người muốn Chuyên Tôn Nhạc Đan chết? Hắn cũng chỉ là một con tin không có lực uy hiếp, tại sao những người đó lại không chịu buông tha cho hắn?”
Tiêu Vân Trác tiếp lời nói: “Bọn họ sợ Chuyên Tôn Nhạc Đan lấy được sự ủng hộ của nước ta, trở về liền tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế dẫn tới động tâm tư như thế, thật là một đám khốn kiếp! Ta thế nào cũng không nghĩ đến bọn họ, lại tưởng rằng là do đám Vương gia không an phận!”
“Nếu không có người quen chỉ điểm thì cũng không thể làm được tinh mật như vậy. Trận ám sát lần này làm ta nhớ đến thủ pháp của mười tám cây trâm hoa năm đó, cho nên nhất định là có người cấu kết, còn có người của ta chỉ dẫn, chỉ là ta vẫn không biết được đến tột cùng là người nào cấu kết cùng Minh Khải quốc thôi!” Vân Thanh nhíu mày, bốn vị vương gia, trừ Vi An vương ra thì còn lại đều có thể.
Vân Thanh không nói rõ nhưng là cả Tiêu Vân Trác và Thường Hy đều hiểu được, trong phòng nhất thời chìm vào yên lặng.
Không biết trải qua bao lâu, Thường Hy lại hỏi: “Cô cô còn chưa nói tại sao Tấn vương lại biết ta sẽ vào cung rồi đem núi hoang dâng cho Thái tử gia?”
Vân Thanh không biết Tiêu Vân Trác có biết hay không chuyện Thường Hy là thần nữ hộ quốc, suy nghĩ xem nếu nói ra thì có bao nhiêu hậu quả. Nhưng là thay vì để Tiêu Vân Trác khổ công tìm kiếm, không bằng nói thẳng ra thì tốt hơn, cho nên nhìn Thường Hy kiên định nói: “Bởi vì cô chính là thần nữ hộ quốc!”
Tiêu Vân Trác vốn là muốn ngăn cản Vân Thanh nói ra, nhưng suy nghĩ một chút lại thôi, sớm muộn gì cũng biết, biết trước lại tốt!
Thường Hy trực tiếp sợ ngây người, nhìn Vân Thanh lắp ba lắp bắp nói: “Cô cô… nói cái gì?”
“Ta nói cô chính là thần nữ hộ quốc!” Vân Thanh kiên định nói: “Cho nên thời điểm cô vừa vào cung ta liền gây rất nhiều khó khăn cho cô, xem cô là kẻ địch, thật ra cũng chỉ là muốn nhìn xem cô có bản lĩnh tồn tại trong hậu cung này không thôi. Nếu như không thể, coi như cô là thần nữ hộ quốc thì thế nào? Thủy tổ Hoàng hậu cũng là thần nữ hộ quốc, tinh thông hoàng kỳ chi thuật, thông hiểu binh thư mưu lược, công thành đoạt đất dễ như trở bàn tay, cho nên mới có thể giúp đỡ thủy tổ Hoàng đế sáng lập cơ nghiệp, chỉ tiếc…”
“Chỉ tiếc cái gì?” Thường Hy hỏi tới, trong lòng luôn có dự cảm xấu.
“Chỉ tiếc thần nữ hộ quốc sau Đỉnh Nguyệt quốc thành lập được không bao lâu liền tiên thăng, làm cho người ta tiếc hận không thôi!” Vân Thanh thấp giọng mà nói ra, ngẩng đầu nhìn Thường Hy, lại nhìn Tiêu Vân Trác, không biết có nên đem lời nói thật nói ra hay không? Thật ra thì làm một nô tỳ nàng không thể nói. Thân là Hoàng đế, tam cung lục viện là chuyện bình thường, nhưng đó lại chính là bùa đòi mạng của hộ quốc thần nữ.
Tiêu Vân Trác đối với những chuyện này cũng không biết được nhiều lắm, cho nên yên lặng lắng nghe. Thường Hy nhìn Vân Thanh, hỏi: “Thân thể nàng không tốt sao? Theo lý mà nói thì gây dựng xong giang sơn chính là thời điểm hưởng phúc, tại sao lại tiên thăng rồi hả?”
“Cũng không phải do ngã bệnh qua đời, là có nguyên nhân khác.” Vân Thanh quả thật rất ưa thích Thường Hy, không hy vọng nàng đi lên vết xe đổ của thủy tổ Hoàng hậu, cho nên rốt cục vẫn quyết định đem sự thật nói ra.
“Nguyên nhân gì?” Tiêu Vân Trác ngược lại mở miệng hỏi trước, hắn nhớ trong sử sách của Đỉnh Nguyệt quốc không có ghi lại sự kiện này.
Thường Hy cũng rất tò mò, hỏi: “Vì cái gì? Chẳng lẽ bị người ta ám sát hay sao?”
Vân Thanh lắc đầu một cái nói: “Tương truyền thần nữ hộ quốc chính là tiên tử trên thiên giới chuyển thế, chỉ có thể chịu đựng được tình cảm thuần túy nhất dưới trần gian. Nếu như người nàng tương trợ không khiến nàng nảy sinh tình cảm thì có thể giữ được tính mạng. Nhưng nếu như nàng đã có cảm tình với người mình tương trợ thì trong lòng nam tử kia nhất định chỉ có thể có một mình nàng. Thời điểm ban đầu, thủy tổ Hoàng đế giành giang sơn, vô tâm với sắc đẹp, hơn nữa thủy tổ Hoàng hậu cũng là mỹ nhân tuyệt sắc, hai người ân ân ái ái vô cùng mặn nồng, thủy tổ Hoàng đế chưa từng có tâm tư khác. Nhưng sau khi Đỉnh Nguyệt quốc được thành lập, binh kỳ chiến mã đã sớm gác lại, dần dần liền trầm mê tửu sắc, xa lánh thủy tổ Hoàng hậu. Số mệnh của thần nữ hộ quốc chính là – thời điểm người nàng yêu từ bỏ nàng cũng là lúc nàng tuyệt mệnh lìa đời. Cho nên sau khi thủy tổ Hoàng đế có nữ nhân khác, thần nữ hộ quốc cũng không bệnh mà tiên thăng.”
Trái tim Thường Hy run lên, đột nhiên nhớ đến lời sư phụ nói với nàng, thời điểm con thi triển kỳ môn độn giáp vì người mình yêu, mạng của con liền gắn chặt với hắn. Nếu có một ngày hắn chối bỏ con, con chỉ còn có đường chết, đây chính là số mệnh của con!
Thân thể Thường Hy cũng không ngừng run rẩy, quay đầu nhìn Tiêu Vân Trác một cái, chỉ thấy hắn cũng đang khiếp sợ, tựa hồ còn chưa thể khôi phục như cũ được, hiển nhiên nói như thế không cách nào làm người ta tiếp nhận ngay được.
“Cô cô nói ta là thần nữ hộ quốc, nhưng tại sao mi tâm ta lại không có ngũ thải liên hoa?” Thường Hy cảm thấy chuyện này thật quá hoang đường, thế nào Vân Thanh lại nói nàng là thần nữ hộ quốc đây? Nàng rõ ràng là không có ngũ thải liên hoa.
“Cô có, chẳng qua là nó đã ẩn xuống rồi!” Vân Thanh kiên định nói, mắt nhìn thẳng vào mi tâm của Thường Hy.