Thường Hy đã phân phó hạ nhân hâm nóng thức ăn và mang theo lò xông hương lên. Mấy ngày Tiêu Vân Trác về đặc biệt muộn cho nên nàng cũng dưỡng thành thói quen chờ hắn về mới dùng bữa. Không biết từ khi nào, cùng nhau ngồi chung bàn ăn cơm cứ tự nhiên như thế xảy ra. Cần biết rằng chỉ có Thái tử phi mới có tư cách ngồi cùng Thái tử ăn cơm.
Mạnh Điệp Vũ xuyên thấu qua tấm rèm mỏng xanh biếc ngoài cửa nhìn Thường Hy đang chăm chú may vá, đưa tay gõ góc cửa một cái.
Đột nhiên vang lên âm thanh khiến Thường Hy bị hù dọa giật mình, quay đầu lại thấy là Mạnh Điệp Vũ, sắc mặt mang theo một tia kinh ngạc, ngay sau đó buông áo trong tay, cất giọng nói: “Mời biểu tiểu thư vào!”
Nơi Thường Hy đang ngồi không phải là thư phòng của Tiêu Vân Trác mà là một phòng nhỏ đối diện. Phòng này đặc biệt được dọn cho Thường Hy chuyên để nàng ngồi may vá và giải quyết mấy chuyện vụn vặt. Phòng trà phía sau để cho Triêu Hà, Vãn Thanh và mấy vị tiểu thái giám trực đêm.
Mạnh Điệp Vũ chậm rãi đi vào, vén rèm lên nhìn Thường Hy, không chút khách khí ngồi xuống đối diện với nàng, sắc mặt có chút âm trầm, lại không lên tiếng.
Thường Hy có chút ngạc nhiên về hành vi của Mạnh Điệp Vũ, không chút để ý hỏi: “Chẳng lẽ biểu tiểu thư tức giận với ai hay sao?” Nói tới chỗ này liền cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Chỉ sợ với bản lãnh của biểu tiểu thư thì cũng là người khác ăn trái đắng chứ?”
Từ lần trước Mạnh Điệp Vũ thiết kế hãm hại Thường Hy, nàng may mắn tránh được, sau đó hai người cũng chưa có lần nào nói chuyện riêng tư.
Mạnh Điệp Vũ cười lạnh một tiếng, nhìn Thường Hy nói: “Cô cũng không hận tôi?”
Thường Hy lần này rất là kinh ngạc Mạnh Điệp Vũ nói thẳng ra như thế, nhàn nhạt mà cười nói: “Thắng làm vua thua làm giặc, xưa nay vẫn thế. Có cái gì đáng giận hay sao?”
Mạnh Điệp Vũ cẩn thận dò xét Thường Hy, có chút không rõ, nói: “Cô thật ra rất hiểu chuyện!” Nói tới chỗ này liền dừng lại, sau đó đổi đề tài: “Cô đã điều tra về tôi đúng không? Có tra ra cái gì không?”
Thường Hy hé miệng cười, cặp mắt sáng trong nhìn Mạnh Điệp Vũ, ngón trỏ nhẹ nhàng, chậm rãi gõ có tiết tấu lên mặt bàn. Thanh âm kia thật làm cho người ta có chút phiền não.
“Tai mắt của biểu tiểu thư đúng là không ít, chuyện này cũng có thể biết?”
Không biết có phải là ảo giác hay không nhưng Mạnh Điệp Vũ cảm thấy những lời này vô cùng châm chọc. Thần sắc mặc dù bình thường, nhưng là trong lòng cực độ không thoải mái. Nàng cho rằng nói ra mấy lời kia, Ngu Thường Hy ít nhất nên kinh ngạc, tức giận hoặc là kinh hoảng mới phải, nhưng là nàng ta lại nói một câu không liên quan như vậy.
Mỗi lần Mạnh Điệp Vũ đối diện với Thường Hy sẽ không tự chủ được mà khẩn trương, cảm giác ở trước mặt nàng ta nàng sẽ không có cách nào che giấu, giống như là không mặc một lớp y phục nào. Cảm giác này thật là khó chịu.
“Việc Dương quý nhân thiếu chút nữa bị sinh non cùng tôi không có gì quan hệ, cô không cần phải đem tinh lực dồn trên người tôi.” Mạnh Điệp Vũ thản nhiên nói, sắc mặt đã không còn thong dong như lúc trước nữa.
Thường Hy mí mắt cũng không lật, khẽ cười nói: “Biểu tiểu thư nói lời này sai rồi. Dương quý nhân là phi tử của Hoàng thượng, nàng ta xảy ra chuyện gì tự nhiên sẽ có Hoàng thượng, Hoàng quý phi xử lý, cùng tôi có quan hệ gì đâu? Tôi cũng chỉ là trùng hợp đi ngang qua đấy, cùng Dương quý nhân có qua lại sơ giao nên tiện đường hỏi vài câu thôi!”
Mạnh Điệp Vũ đè nén lại phiền não trong lòng xuống, cẩn thận quan sát thần sắc Thường Hy, chỉ thấy nàng ta lạnh nhạt thong dong, thật giống như nói một chuyện vô cùng bình thường. Nhưng Mạnh Điệp Vũ biết, nữ nhân Ngu Thường Hy này nhất định không thể khinh thường, lần trước kế hoạch của nàng kín đáo như vậy còn có thể để cho nàng ta phát hiện ra…
Nghĩ tới đây liền đứng dậy đi ra ngoài, khi tới cửa lại quay đầu trở lại, nói: “Cô có biết thân phận của Vân Thanh không? Có biết thân thế nàng ta có nhiều ly kỳ không? Cô có biết tại sao cô cô của tôi lại an bài nàng ta vào Đông cung làm quản sự không?”
Những thứ này quả thực đều là những điều Thường Hy muốn tra mà tra không được, Mạnh Điệp Vũ nói mấy lời này quả thực chạm đúng điểm ngứa rồi. Thần sắc Thường Hy cả kinh, ngẩng đầu lên hơi kinh ngạc nhìn Mạnh Điệp Vũ, hé miệng nói: “Chẳng lẽ biểu tiểu thư biết?”
Thấy Thường Hy rốt cục không còn biểu tình lạnh nhạt thờ ơ nữa, thần sắc của Mạnh Điệp Vũ lúc này mới giãn ra, thở dài một hơi nhưng không có quay trở về, chẳng qua chỉ dựa người vào khung cửa, nói: “Cô có biết Tấn vương không?”
Thường Hy gật đầu một cái, nói: “Biết.”
“Vậy cô có biết Tấn vương có một tổ chức sát thủ vô cùng lợi hại hay không?”
“18 cây trâm hoa?”
Nghe thế thần sắc Mạnh Điệp Vũ cũng biến đổi, há miệng nói: “Ngay cả cái này cô cũng biết?”
“Nếu như ngay cả cái này cũng không biết, chỉ sợ lần trước đã chết ở trong tiểu viện kia rồi! Cô tốt nhất là nên nói những điều tôi không biết, có chút hữu dụng, như vậy hai ta có thể vui vẻ mà nói chuyện, làm giao dịch đôi bên cùng có lợi, không phải sao?” Hiện tại Thường Hy có thể khẳng định Mạnh Điệp Vũ chắc chắn không phải vì rảnh rỗi mà nói những lời này.
Mạnh Điệp Vũ chính là chán ghét Ngu Thường Hy dù trong tình cảnh nào cũng có thể giữ vững khuôn mặt bình tĩnh, trấn định. Nàng hận không thể đem khuôn mặt này kéo xuống cho hả cơn tức!
Mạnh Điệp Vũ trầm mặc một hồi, lúc lâu sau mới lên tiếng: “Vân Thanh chính là một sát thủ trong số mười tám cây trâm hoa, đứng hành thứ hai – trâm hoa mai, cô không phải không biết chứ?”
Xếp thứ hai? Cái này thật đúng là khiến Thường Hy lấy làm kinh hãi, không nghĩ tới Vân Thanh lại có địa vị cao như vậy! Nàng liếc mắt nhìn Mạnh Điệp Vũ, hỏi tới: “Vậy thứ nhất là ai?”
“Danh hiệu thứ nhất vô cùng thần bí, làm trâm mẫu đơn, chưa từng có ai gặp qua khuôn mặt thật của nàng ta. Có thể là tôi, cũng có thể là cô, cũng có thể là một tiểu cung nữ tầm thường bất kỳ bên cạnh cô!”
“Tiểu cung nữ? Trâm mẫu đơn ít nhất cũng phải trên dưới ba mươi rồi, cô lừa gạt ai đó?” Thường Hy nhìn Mạnh Điệp Vũ rất là tức giận. Vân Thanh đã ba mươi tuổi rồi, chẳng nhẽ trâm mẫu đơn so với nàng ta có thể trẻ hơn sao? Coi nàng là kẻ ngu phải không?
Mạnh Điệp Vũ cũng không tức giận, nhìn chằm chằm vào Thường Hy, sau đó giải thích: “Mười tám cây trâm hoa đời đời tương truyền. Lúc trước trâm mẫu đơn đã sớm đem gánh nặng trên vai truyền cho con gái của nàng, cho nên nàng bây giờ so với tuổi của tôi cũng không hơn kém nhiều, có lẽ là lớn hơn hai tuổi, cái này có gì kỳ quái?”
Thường Hy bây giờ mới biết được còn có chuyện như thế này, cau mày nhìn Mạnh Điệp Vũ: “Cô nói cho tôi biết những chuyện này là có ý gì?”