Mục lục
Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thái tử được cứu về thành công, tin tức này chỉ trong một ngày đã nhanh chóng lan truyền khắp cả kinh đô. Lệ Trung Dũng theo lời Thường Hy bày ra một trận đồ ở cửa nam của kinh thành. Kỳ môn trận này cũng không phải là do Thường Hy sáng tạo ra mà là bút tích năm xưa của Vô Thiện đại sư. Sau khi Vô Thiện đại sư ẩn lui, hắn cũng đem trận thế mình tâm đắc nhất truyền cho Thường Hy.

Thái tử mặc dù được cứu trở về nhưng lại không có lộ diện, điều này cũng đưa đến nhiều hiểu lầm trong cung. Trong lúc nhất thời sóng gió thay nhau nổi lên, phong vân biến động, tất cả mọi chuyện cũng theo việc Tiêu Vân Trác bị mất tích mà trở nên quỷ dị.

Thường Hy có chút mệt mỏi ngồi trên xích đu trong thư phòng của Tiêu Vân Trác. Cả ngày hôm nay nàng không biết đã phải ứng phó bao nhiêu đoàn người đến thăm Tiêu Vân Trác, thật may là mấy vị vương gia xuất cung rồi, nếu không chỉ sợ màn kịch nháo lần trước lại phải diễn thêm một lần.

Mạnh Điệp Vũ nhẹ nhàng dựa cửa mà đứng, nhìn Thường Hy đang có chút ngẩn người, chậm rãi đi vào.

Nghe được tiếng bước chân, Thường Hy không khỏi quay đầu nhìn lại, thấy người đến là Mạnh Điệp Vũ, ngẩng đầu hỏi: “Biểu tiểu thư có chuyện gì không? Thái tử gia không có ở đây, có chuyện gì chờ ngài ấy trở lại rồi nói!”

Mạnh Điệp Vũ nhìn Thường Hy, trên mặt có chút phức tạp khó hiểu, ở đối diện Thường Hy nói: “Tôi vẫn cho rằng tôi là người có thể thay biểu ca suy nghĩ, cũng vẫn cho rằng tôi có thể giúp huynh ấy xử lý tốt bất cứ chuyện gì. Nhưng là, tôi sai lầm rồi!”

Thường Hy không hiểu tại sao đột nhiên Mạnh Điệp Vũ lại nói như vậy, nàng bây giờ làm sao còn có thì giờ tranh cãi cùng cô ta, đang muốn hạ lệnh trục khách, Mạnh Điệp Vũ lại nói: “Hôm nay tôi đã gặp qua Hoàng thượng, cũng đã nói rõ với ngài ấy, tôi đây cả đời không muốn vào cung, chỉ muốn làm người bình thường.”

Mấy lời định nói ra của Thường Hy lập tức bị nghẹn trở về, không hiểu tại sao nàng ta lại nói đến chuyện này làm cái gì. Nàng thừa nhận trong lòng có chút vui vẻ, nhưng thời điểm này cũng không nên nói những loại chuyện như thế này.

“Biểu ca cũng chưa được cứu trở về có phải hay không?” Hai mắt Mạnh Điệp Vũ phiếm lệ, chẳng qua là cố nén không để cho nó chảy xuống.

“…” Thường Hy im lặng không nói. Lúc này đối mặt với Mạnh Điệp Vũ, nàng có chút không thể nói dối nổi.

“Vừa mới bắt đầu tôi cũng nghĩ là đã cứu được rồi, không có bất kỳ hoài nghi gì.” Mạnh Điệp Vũ nhẹ giọng nói, thân mình đơn bạc vẫn có chút hơi rung động.

“Vậy cô thế nào mà lại sinh nghi?” Thường Hy khổ sở nói, nữ nhân quá thông minh cũng không phải là chuyện tốt.

“Ngu Thường Hy, người khác có thể nhìn không thấu cô, nhưng tôi lại hiểu rõ, sâu trong mắt cô có thể nhìn ra được đau thương, nhìn ra được cô gấp gáp, nhìn ra cô lúc nào cũng lo lắng. Nếu như biểu ca thật sự đã trở lại, cô mặc dù lãnh đạm nhưng trong mắt sẽ lại có ý cười. Nhưng tôi không nhìn thấy điều đó, vậy nên đoán rằng biểu ca còn chưa có quay về.”

“…” Thường Hy vẫn không nói lời nào, chỉ cúi đầu che lại bi thương của mình. Nàng không có thói quen lộ ra mềm yếu trước mặt nữ nhân khác.

“Tôi biết rõ một chỗ, cô đi tới đó, nhất định sẽ tìm được biểu ca.” Mạnh Điệp Vũ khẽ thở dài một cái, tiện tay rút trâm cài tóc trên đầu ra đưa cho Thường Hy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK