Mục lục
Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật ra thì Chuyên Tôn Nhạc Đan đoán cũng đúng rồi, Sở Tự Nguyên không có lá gan làm ra những chuyện như vậy, hắn cũng sẽ không vô duyên vô cớ dám chiếm đất ngang nhiên dưới chân thiên tử, chẳng qua là mảnh đất kia cất giấu bảo vật cho nên mới sinh tà tâm mà thôi.

Minh tông nhìn từng người một trước mắt, ánh nhìn càng thêm sắc bén, liếc qua Mị phi một cái, cũng không thèm để ý tới nàng mà nhìn Sở Tự Nguyên nói: “Ngươi tại sao lại phải nhất định chiếm một khối đất hoang? Thậm chí còn không tiếc mà ám hại Ngu Thế Hùng?”

Minh tông chỉ cần há miệng nói là có thể kêu lên tên tuổi của Ngu Thế Hùng, trong lòng mọi người đều cả kinh, một dân chúng bình thường mà có thể để Hoàng thượng nhớ tên, cái này có mấy phen ý tứ. Nhưng làm lòng người kinh ngạc nhất chính là Hoàng thượng hỏa nhãn kim tinh, vừa lên tiếng đã trực tiếp hỏi vào trọng điểm.

Thường Hy nói rất rõ ràng đó là một khối đất hoang, Ngu thụy Lân cũng kể rằng khối đất kia không thu hoạch được chút lương thực gì, trừ khi đầu óc có vấn đề, nếu không người nào lại bỏ công ra chiếm đất đây? Như vậy tương đối mà nói, đất hoang kia nhất định cất giấu một bí mật mà người khác không biết.

Gương mặt Sở Tự Nguyên cứng lại, thân mình run rẩy, hồi lâu mới nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, kia chỉ là một khối đất hoang, chẳng qua là thần thấy nơi đó cảnh trí rất tốt, thầm nghĩ muốn xây ở đó một khu vườn. Qua nhiều năm như vậy mảnh đất kia vẫn bỏ không cho nên thần vẫn cho rằng nó vô chủ, lúc này mới định vòng lấy để xây thành vườn. Ai biết lại đột nhiên nhảy ra một Ngu gia nói là của bọn họ, cho nên lúc này mới xảy ra tranh chấp!”

“Hoàng thượng, tiểu nhi đã nói rất rõ ràng rồi, mảnh đất này để hoang bao nhiêu lâu không có người trồng trọt cho nên bị coi là đất hoang cũng là chuyện hiển nhiên, tiểu nhi không phải cố ý muốn cướp chiếm, thật sự là không biết chuyện, xin Hoàng thượng minh xét!” Anh quốc công cường ngạnh nói, ánh mắt nhìn người nhà Ngu gia vô cùng bất mãn.

Thường Hy bị tức đến thiếu chút nữa đứng dậy chỉ vào lỗ mũi Anh quốc công mà mắng, người này dám ăn ốc nói mò sao? Có dạng người vô sỉ như vậy sao? Chiếm đoạt của người ta lại còn nói không phải cố ý, đoạt đồ của người ta rồi còn bảo không biết chuyện, con trai vô sỉ quả nhiên cũng là được sinh ra từ một người cha vô sỉ!

Ngu Thụy Lân chau mày đang muốn nói chuyện thì Tiêu Vân Trác lại tiến lên một bước, nhìn Minh tông nói: “Bẩm phụ hoàng, chuyện này sau khi nhi thần nghe Liệt Phong bẩm báo lại đã cảm thấy có chút kỳ lạ. Huống chi Ngu Thượng nghi là người của Đông cung, người nhà nàng bị khi dễ nhi thần cũng không thể ngồi yên, dù sao Ngu Thượng nghi ở Đông cung cũng là tận tâm tận lực, cho nên nhi thần liền phái người đi điều tra.”

Tiêu Vân Trác ra mặt, Mị phi bên này cũng không nén được tức giận. Tiêu Vân Trác là người bình thường không chọc đến hắn thì không có chuyện gì, nhưng là nếu như đã để hắn ra tay thì tuyệt đối phải cẩn thận ba phần.

Vì vậy Tiêu Vân Trác vừa nói, Tiêu Vân Bác liền phản bác lại ngay: “Khó trách Ngu gia lại to gan như vậy, dám đến tận trước mặt thánh giá, nguyên lai có chỗ dựa là Thái tử điện hạ!”

Thường Hy tức giận đến cắn răng nghiến lợi, ngày hôm nay nàng không cắn xuống một khối thịt của hai mẹ con này nàng không phải họ Ngu!

“Lời này của Ngũ đệ là không đúng rồi! Thái tử điện hạ luôn luôn khoan dung độ lượng với người, kỷ luật nghiêm khắc, nếu thật là Ngu gia có lỗi thì tuyệt đối sẽ không thiên vị. Về điểm này Ngũ đệ cứ yên tâm là được!” Thanh âm Tiêu Vân Triệt từ từ truyền đến, trước sau vẫn dịu dàng như nước.

Tiêu Vân Bác chau mày nhìn Tiêu Vân Triệt nói: “Nhị ca luôn luôn đứng về phía Thái tử gia, tự nhiên sẽ nói thay cho Thái tử, về phần Thái tử có thật công chánh nghiêm minh hay không còn cần phải xem xét lại đã.”

Muốn nói sang chuyện khác? Thường Hy lạnh lùng cười một tiếng, nhìn Tiêu Vân Bác nói: “Ngũ hoàng tử điện hạ, Thái tử gia có công chính hay không, chuyện này để ngày sau bàn tiếp, hôm nay chủ yếu là Ngu gia của nô tỳ bị các người khi dễ. Nô tỳ không cầu xin điều gì khác, chỉ cần Ngũ hoàng tử công chính nghiêm minh là tốt rồi. Hoàng thượng đã từng nói: kính già như cha, yêu trẻ như em, nô tỳ ngay cả chỉ là một dân chúng bình thường nhưng dưới chân thiên tử cũng không thể để cho người khác tùy ý khi dễ. Huống chi mảnh đất kia vốn là của nhà nô tỳ, chỉ bằng một câu không biết của tiểu công gia là có thể phán hắn vô tội rồi sao? Tiểu công gia rốt cục có công chính hay không còn cần phải xem xét lại!”

Sắc mặt Tiêu Vân Bác biến hóa, quát lên: “Chỉ là một nô tỳ nho nhỏ lại dám càn rỡ trước đại điện này? Đây là chỗ cô có thể nói sao?”

“Ngũ hoàng tử đúng là thiên hoàng quý trụ, khẩu khí cũng thật lớn!” Thường Hy châm chọc nói, quay đầu về phía Minh tông: “Hoàng thượng mỗi ngày vì việc nước mà hao tổn tâm tư, thường xuyên đối với bách quan nói ‘dân vi trọng, quân vi khinh’, đủ để thấy được Hoàng thượng đem tất cả bách tính đều yêu thương như con của mình. Nô tỳ không chỉ là một nô tỳ trong cung, hôm nay còn là người bị hại, chẳng lẽ Ngũ hoàng tử ngay cả con đường để dân nữ tìm kiếm công đạo cũng muốn chặn lại sao? Nếu là như vậy xin hỏi Ngũ hoàng tử, ngài hiểu như thế nào về ‘dân vi trọng, quân vi khinh’?”

Ánh mắt mọi người chợt lóe, sắc mặt Tiêu Vân Bác vô cùng khó nhìn, mấy lời này của Thường Hy là vô cùng có ý tứ rồi. Cần biết rằng nữ nhân không thể tham dự chuyện triều chính, chỉ có thể giúp chồng dạy con, hơn nữa nữ tử vô tài mới là đức. Nữ tử khuê phòng mà có được kiến thức như vậy thật là đếm trên đầu ngón tay.

Tiêu Vân Trác mỉm cười thích ý nhìn Thường Hy, hắn chính là thích dũng khí không bao giờ lùi bước trên người nàng, so với nữ tử thì trác tuyệt, so với nam tử thì không hề thua kém. Nàng giống như một con tiểu hồ ly, bình thường thì vô hại, nhưng đừng có chọc nàng, đụng vào nàng thì hậu hoạn khôn lường. Tại sao nói hồ ly là loài động vật giảo hoạt, chính là bởi vì nó công kích vào lúc mà ngươi tuyệt đối không ngờ tới, làm cho ngươi không có cách nào đề phòng.

Cùng lúc đó Chuyên Tôn Nhạc Đan nhìn Thường Hy cũng là vô cùng kinh ngạc. Hắn vốn chỉ cho là Thường Hy có một chút thông minh nho nhỏ cho nên mới lọt vào mắt xanh của Hoàng thượng và Thái tử gia, cùng với tài khéo mồm khéo miệng của nàng không khỏi có chút quan hệ. Nhưng là bây giờ, trải qua tối nay, Chuyên Tôn Nhạc Đan biết mình thực sự là đánh giá quá thấp Thường Hy, đoạn chất vấn vừa rồi kia không phải là thứ mà cô gái bình thường có thể nói ra. Đây chính là có ý tứ, cố tình từ trong miệng nàng nói ra lại không khiến người khác sinh chán ghét, ngược lại còn cảm thấy nàng nhận hết uất ức, có thể làm được một bước này, Ngu Thường Hy tuyệt đối không phải là một nữ nhân đơn giản.

Chuyên Tôn Nhạc Đan giống như vừa phát hiện ra một trân bảo, ánh mắt nhìn Thường Hy cũng mang theo nóng bỏng. Bên cạnh hắn cần một nữ nhân như vậy, một trí thông minh tuyệt đỉnh, biết tiến biến lùi cộng thêm với dung mạo khuynh nước khuynh thành, Ngu Thường Hy này đủ tư cách đứng bên cạnh hắn, về phần nữ nhân kia… Vô Thiện đại sư nói nàng ta vô cùng quan trọng, nhưng là nữ nhân đó có thật sự lợi hại được như Thường Hy không?

Hắn không thể xác định, nhưng là hắn cũng không từ bỏ việc tìm kiếm, hắn cần bất kỳ trợ lực nào giúp hắn đoạt lại thứ thuộc về mình.

Thần thái Minh tông có vẻ hơi mỏi mệt, ánh mắt nhìn Thường Hy lúc sáng lúc tối, khi nhìn đến Tiêu Vân Bác thì ánh mắt tối lại mấy phần, cuối cùng dừng lại trên người Sở Tự Nguyên, nói: “Sở Tự Nguyên, ngươi vì xây một khu vườn mà hao tổn hết mấy phần công phu, ngươi thật không biết chủ nhân của khối đất kia sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK