Mục lục
Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Nguyệt Như vừa nói lập tức liền khiến cho mọi người trở nên kinh hoảng. Thường Hy theo bản năng nhìn Hàng Nhạc Thủy một cái, lại nhớ đến trước khi vào cung hắn đưa cho nàng một chiếc bình ngọc, dùng lực hít một hơi liền không cảm thấy gì không thoải mái. Trong lòng nàng nhất thời bừng tỉnh hiểu ra, thì ra Hàng Nhạc Thủy đã có chuẩn bị từ trước, nghĩ vậy nên trong lòng cũng không sợ hãi.

Trong chớp mắt, rất nhiều đại thần Minh Khải quốc mềm nhũn người mà ngã xuống đất. Lúc này Thường Hy lại nghe được một thanh âm xa lạ vang lên: “Thật hèn hạ! Cũng chỉ có bà mới có thể làm ra loại chuyện như vậy!”

Thường Hy theo thanh âm mà quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nam tử nói chuyện có hao hao giống với Chuyên Tôn Tử Di, vậy chắc hẳn hắn là Chuyên Tôn Diệp Thành rồi. Quả nhiên nghe được Tần Nguyệt Như nói: “Ngươi đã chết rồi cơ mà? Tại sao còn xuất hiện ở đây?”

Chuyên Tôn Diệp Thành hừ lạnh một tiếng, nói: “Ta còn chưa báo thù, làm sao có thể chết? Bà bức tử phụ hoàng, mẫu hậu của ta, ta phải thay bọn họ báo thù!” Nói xong câu đó, bỗng nhiên thân thể Chuyên Tôn Diệp Thành nhoáng một cái ngã xuống mặt đất, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt nhìn Tần Nguyệt Như tràn đầy căm hận.

Trong đại điện liên tục có người ngã xuống, tuy nhiên cũng không có ngất đi mà chỉ mềm nhũn người ngồi trên mặt đất mà thôi.

Tiêu Vân Trác cũng đỡ lấy Thường Hy chậm rãi ngồi xuống đất. Thường Hy nhìn được ám hiệu của hắn cũng từ từ ngồi xuống, lại nghe được Mạnh Điệp Vũ hỏi: “Năm đó có phải chính bà đã xúi giục mẫu thân và dì của ta trở mặt thành thù?”

Nhìn trong đại điện đông nghịt người, trừ nữ nhi của mình ra ai cũng ngã xuống, Tần Nguyệt Như cảm thấy trong lòng thanh tĩnh lại một chút, nói: “Đúng, đúng là ta làm. Ai bảo Mạnh Vân Ca lại dám tranh giành Tiêu Nhất Hàng với ta, nếu không phải cô ta, ta làm sao có thể vô duyên vô cớ đi hại cha mẹ của ngươi? Muốn trách thì trách bọn họ đầu thai nhầm người. Mạnh Vân Ca chính là sao chổi, người nào đụng phải cô ta đều sẽ chết!”

Vừa nhắc đến cái tên này, Tần Nguyệt Như liền như thay đổi, cả người vô cùng kích động, lại nhìn về phía Hàng Nhạc Thủy, khẽ cau mày nói: “Ngươi và hắn mặc dù dáng dấp không hề giống nhưng ngươi lại có phong vị đặc thù của hắn. Nếu hắn không chết thì tốt biết bao! Những năm này ta vẫn một mực tìm hắn, đáng tiếc lại thủy chung không tìm được!”

Hàng Nhạc Thủy thản nhiên nói: “Nếu ta là hắn cũng sẽ không muốn gặp lại ngươi, nếu gặp cũng sẽ tránh người cách xa một chút. Người nào mong muốn gặp một nữ nhân ác độc như rắn rết? ngươi cũng không phải là nữ nhân, ngươi đã hãm hại nhiều người như vậy! Mạnh Vân Ca kia chọc qua ngươi cái gì? Nàng đối đãi với ngươi thâm tình như tỷ muội, hơn nữa năm đó là Tấn vương thích nàng, nàng lại chưa từng thích qua hắn. Ngươi tại sao lại không thể nói lý như vậy? Thì ra thảm án Mạnh thị chấn động một thời lại do bàn tay ngươi gây ra!”

“Ngươi tại sao lại biết nhiều như vậy?” Tần Nguyệt Như cảm thấy mọi thứ dường như nằm trong lòng bàn tay của hắn, bất chấp tất cả, thanh âm ác độc nói: “Nếu không có Mạnh Vân Ca, ta đã sớm cùng Tiêu Nhất Hàng song túc song phi rồi, làm sao lại đến bước đường như thế này?”

“Tiên đế a, người mở mắt mà xem một chút, xem xem người lấy được cái dạng nữ nhân gì thế này? Đạo đức bại hoại, ngôn ngữ dâm tục, làm sao có thể trở thành thái hậu của Minh Khải ta đây???!!!”

Bất thình lình một tiếng khóc tang vang lên khiến mọi người sợ đến giật mình. Thường Hy không nhịn được muốn bật cười, nhìn Tiêu Vân Trác đang bên cạnh mình, chỉ thấy trong mắt hắn cũng mang theo ý cười nhè nhẹ, thừa dịp Tần Nguyệt Như bị thanh âm kia chú ý, thấp giọng nói: “Đây là có chuyện gì xảy ra? Không phải người kia bị kích thích đến hỏng đầu chứ?”

“Dĩ nhiên không phải. Nàng yên tâm, đây là kế sách của Hàng tiên sinh, tất cả mọi chuyện hôm nay đều là do ông ấy bố trí.” Nói đến chỗ này liền dừng lại, nhìn Thường Hy hỏi: “Nàng đã đoán được ông ấy là ai chưa?”

“Lúc trước còn chưa xác định lắm, chàng vừa hỏi ta liền xác định, ngài ấy đúng thật là không có chết, vậy…”

“Cũng chỉ là muốn Tần Nguyệt Như chính miệng thừa nhận tội của mình cho nên mới bày ra kế sách này. Dù cho có nhiều chứng cứ hơn nữa cũng không bằng bà ta tự thừa nhận. Hôm nay có lẽ Tần Nguyệt Như không thể sống tiếp được rồi.” Tiêu Vân Trác than một tiếng, lại nghĩ đến mẫu hậu của mình, thở dài nói: “Không biết khi đó mẫu hậu của ta có biết được bà ta là loại người không tội ác gì không làm không?”

Thường Hy lắc đầu một cái. Tiêu Vân Trác đã không biết đương nhiên nàng càng không biết.

Tần Nguyệt Như phi thân đến điểm huyệt đạo của vị đại thần kia, quát lên: “Khóc cái gì mà khóc? Đợi lát nữa ta sẽ cho ngươi đi cùng tiên đế!”

Đại thần kia không phát ra được âm thanh nào, chỉ có thể hung hăng nhìn chằm chằm Tần Nguyệt Như, lại nghe bà ta nói: “Là chính bản thân hắn ngu xuẩn, ban đầu là ham mê mỹ mạo của ta. Đáng tiếc nam nhân đều đê tiện như vậy, có ta còn không đủ còn muốn đi tìm nữ nhân khác, vậy đừng trách ta ra tay ác độc!”

Đột nhiên Chuyên Tôn Diệp Thành lên tiếng: “Cho nên bà giết mẫu hậu ta bằng thuốc độc, cướp sửa chiếu thư truyền ngôi, lừa bịp cả thiên hạ rằng đó chính là khẩu dụ của phụ hoàng, giết mấy vị hoàng tử, còn đem lục đệ đi làm con tin, có phải hay không?”

“Đúng vậy, thì thế nào? Con trai của ta còn không phải đã làm con tin mười năm?” Tần Nguyệt Như hừ lạnh nói.

“Tam đệ làm con tin là do chính đệ ấy yêu cầu, nói là muốn vì nước phân ưu. Hiện tại ta đã biết, bà làm vậy chính là muốn thăm dò tình hình của Đỉnh Nguyệt, điều tra vị trí của Tấn vương cho nên mới bắt tam đệ đi có phải hay không?” Chuyên Tôn Diệp Thành nhẫn tâm hỏi, trên mặt đã đen nhánh thành một mảnh. Hắn làm sao nghĩ đến Hoàng phi hiền hòa hàng ngày lại ác độc như vậy, chính hắn cũng bị lừa.

“Cuối cùng cũng được một câu thông minh. Tuyệt không sai!” Tần Nguyệt Như cười lạnh nói, khuôn mặt xinh đẹp trở nên dữ tợn. Bà ta làm hết thảy mọi chuyện xấu chỉ vì muốn có được quyền lực, có quyền lực thì mới có thể truy tìm tung tích của hắn. Ai ngờ được lại xảy ra biến cố trước mắt. Nhưng không sao, đám người này đã ngã xuống, chỉ cần một cây đuốc sẽ khiến cho nơi này cháy sạch sẽ. Cung điện xảy ra hỏa hoạn, cùng bà ta có quan hệ gì đâu!

Tần Nguyệt Như quay đầu nhìn về phía Tiêu Vân Trác, lại nói: “Con trai của Mạnh Vân Ca? Chỉ tiếc hôm nay cũng phải xuống hoàng tuyền. Quốc gia của ngươi, hậu cung của ngươi tương lai đều sẽ thuộc về ta, thiên hạ này đều sẽ thuộc về ta. Ngươi ra khỏi cung quá lâu cho nên không biết được bây giờ tình huống trong hậu cung là thế nào đúng không?”

Thường Hy giật mình một cái, đột nhiên nhớ tới Tiêu Vân Trác từng nói trong cung đích thực là đã xảy ra chuyện gì đó nhưng Ngũ Hải cũng không thăm dò được tin tức, chẳng lẽ thật sự có liên quan đến Tần Nguyệt Như? Nữ nhân này thật đáng chết, nàng ghê tởm bà ta, quả đúng là tai họa của nhân gian!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK