Lệ Bình nhìn lên bầu trời bao la xanh thẳm, nhớ lại tình hình ngày đó, khẽ thở dài nói: “Yến thưởng hoa hôm đó chuẩn bị kết thúc, Mạnh Điệp Vũ cố tình vào thời điểm kia tìm Nhị hoàng tẩu nói chuyện, họ đứng chỗ cầu cửu khúc mà muốn đi ra khỏi viện thì phải qua đường đó. Khi đó ta nhìn thấy bọn họ nói chuyện một lúc lâu, sắc mặt Nhị hoàng tẩu có chút không được tốt, dường như đang ẩn nhẫn tức giận. Lại qua một thời gian ngắn sau, ta nghe được tiếng bước chân cùng với tiếng cười truyền đến, biết là có người muốn ra về, chủ nhà phải ra tiễn khách, vì vậy ta cũng chuẩn bị cáo từ, ai ngờ được ngay lúc đó lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra…”
Lệ Bình nói tới chỗ này thì trên mặt cũng dẫn theo vài phần khẩn trương khiến cho Thường Hy cũng hồi hộp theo, lại nghe nàng nói tiếp: “Nhị hoàng tẩu lúc ấy xoay người muốn đi, xem chừng không biết Mạnh Điệp Vũ nói cái gì chọc nàng tức giận, nói chung là sắc mặt cực kỳ không tốt. Đột nhiên Mạnh Điệp Vũ đưa chân giẫm lên vạt váy của Nhị hoàng tẩu, Nhị hoàng tẩu không phòng bị, cả người ngã về phía trước. Nhưng chuyện càng làm cho người ta kinh ngạc chính là, chỉ thấy Mạnh Điệp Vũ tiến lên, đỡ lấy cánh tay Nhị hoàng tẩu. Người bên ngoài nhìn vào, dĩ nhiên kể cả ta cũng thấy đó là Mạnh Điệp Vũ muốn đỡ Nhị hoàng tẩu, nhưng là không nghĩ tới lúc đó Nhị hoàng tẩu vung cánh tay lên, Mạnh Điệp Vũ kia chợt lui về phía sau hai bước, cả người bùm một tiếng rơi vào trong ao sen.
Xa xa nhìn lại đều cho rằng Nhị hoàng tẩu đẩy Mạnh Điệp Vũ vào trong ao sen, nhưng mà khi Mạnh Điệp Vũ ngã xuống, ta rõ ràng nhìn thấy được thần sắc Nhị hoàng tẩu mang theo thống khổ, chỉ thấy nàng dùng một tay khác che lấy vị trí bên dưới cánh tay, vậy là ta liền hiểu rõ, nhất định là Mạnh Điệp Vũ hạ thủ, dưới cánh tay Nhị hoàng tẩu bị ăn đau nên mới theo bản năng mà hất tay Mạnh Điệp Vũ ra, không nghĩ tới vừa vặn đem Mạnh Điệp Vũ quăng vào trong nước. Mặc dù ta nhìn thấy rõ ràng, nhưng là người khác nhìn vào lại thấy Nhị hoàng tẩu bị ngã, Mạnh Điệp Vũ đưa tay ra cứu nhưng lại bị đẩy rơi xuống ao sen!”
Thường Hy hít mạnh một hơi, cô nãi nãi này thủ đoạn rất là cao a, chuyện tình vô sỉ, hạ lưu như vậy cũng làm được, cắn răng nghiến lợi nói: “Lúc ấy vì sao Nhị hoàng tử phi không lên tiếng thanh minh?”
Lệ Bình than nhẹ một tiếng nói: “Làm sao thanh minh? Mọi người tận mắt trông thấy Nhị hoàng tẩu đẩy nàng ta vào ao sen, huống chi nơi mà Mạnh Điệp Vũ hạ thủ là vùng dưới tay, gần sát nách, chẳng lẽ Nhị hoàng tẩu lại phải cới áo tháo dây lưng trước mặt mọi người hay sao? Vậy sau nàng Nhị hoàng tẩu cũng không cần sống nữa rồi, trong sạch đều bị phá hủy! Cho nên mới nói Mạnh Điệp Vũ kia cũng không phải hạng tầm thường, thủ đoạn như vậy cũng có thể dùng đến. Đây là chuyện mấy năm về trước, hôm nay mọi người đều đem chuyện này quên lãng, nhưng là ngươi suy nghĩ một chút, mấy năm trước Mạnh Điệp Vũ đã có tâm cơ như vậy, bây giờ thủ đoạn chẳng phải lợi hại hơn sao?”
Thường Hy trầm mặc một hồi, vạn vạn không nghĩ tới Mạnh Điệp Vũ lại là một con người như vậy, thật là ngoài dự liệu của nàng rồi…
Thấy Thường Hy trầm mặc, Lệ Bình thở dài nói: “Ta nói chuyện này cho ngươi biết chính là muốn ngươi phải cực kỳ cẩn thận Mạnh Điệp Vũ. Ngươi chính là trời sinh tướng mạo đẹp, nàng ta lại có ham muốn với vị trí Thái tử phi cho nên ngươi chân chính là hòn đá cản đường, nàng nhất định sẽ có biện pháp hãm hại ngươi!”
“Ta không có tính toán cùng nàng tranh vị trí Thái tử phi, huống chi ta cũng chỉ là một nô tỳ, nàng ta nhất thiết phải tính toán như vậy sao?” Thường Hy cau mày nói.
Lệ Bình cũng không nghĩ như vậy, chân thành nói: “Nhị hoàng tẩu đắc tội với nàng ta sao?”
Thường Hy không có trả lời, chỉ nghe Lệ Bình nói tiếp: “Vấn đề chính là ở dương mặt. Nam nhân luôn thích nữ nhân dung mạo xinh đẹp, gặp ngươi Mạnh Điệp Vũ sẽ có ý thức về nguy cơ, cho dù ngươi không có ý tưởng kia, chỉ sợ Mạnh Điệp Vũ sẽ không nghĩ như vậy, nào có người không thích quyền thế?”
Thường Hy hồi lâu mới lên tiếng: “Ta hiểu rồi, ta sẽ cẩn thận một chút. Lệ Bình, cám ơn ngươi, nếu như ngươi không nói qua chỉ sợ ta cũng không đề phòng với nàng ta!”
Lệ Bình lúc này mới cười nói: “Cám ơn ta làm cái gì, đây là chuyện ta nên làm, chỉ cần ngươi có đề phòng với nàng ấy ta liền yên tâm. Ta hỏi ngươi, mấy người trong Đông cung kia có làm phiền ngươi hay không?”
Nói đến mấy người Phùng Thư Nhã, Thường Hy không nhịn được cười nói: “Không ngoài sở liệu của ta, mấy ngày nay không thiếu cái này chính là thừa cái kia, không phải muốn ăn cái này thì là muốn ăn cái kia, tóm lại chính là tìm đủ mọi cách để kéo chân ta!”
Lệ Bình nhìn Thường Hy, thần sắc nhẹ nhõm hỏi: “Ngươi có giải quyết được không?”
“Ta giao cho Vãn Thu xử lý, đây cũng không phải là đại sự gì, chỉ là chút chuyện vụn vặt. Vãn Thu ở trong cung lâu như vậy, chút chuyện nhỏ này mà không thể lo liệu được thì còn có thể sống đến ngày hôm nay hay sao? Ngươi cứ yên tâm, họ không gây nổi ra sóng to gió lớn gì đâu, mà khi Mạnh Điệp Vũ đến, đoán chừng bọn họ cũng dời lực chú ý khỏi người ta thôi!”
Lệ Bình mắt cá trợn trắng hung hăng nhìn Thường Hy một cái, nâng trán nói: “Làm sao ngươi như vậy lại trông đần hơn ta a? Mạnh Điệp Vũ kia là người nào? Chẳng lẽ sẽ không nhìn ra được uy hiếp nào lớn, uy hiếp nào nhỏ? Chỉ sợ nàng ta chỉ cần hai ba chiêu liền đem đám người kia thu thập, liên kết chống lại ngươi, ngươi đến lúc ấy còn đắc ý?”
Sắc mặt Thường Hy hơi cứng lại, cảm thấy mình có hơi suy nghĩ chậm chạp một chút, nhưng là trong lòng vẫn oán thầm mình sẽ không xui xẻo như vậy đi? Huống chi mình chỉ là phận nô tỳ, mệt công người ta vắt óc tính kế đối phó với mình sao? Lắc đầu một cái liền nói: “Ta hiện tại cũng không suy nghĩ đến mấy thứ đó, bây giờ chuyện lớn nhất là phải đem thất tịch yến làm xong, nếu không đầu cũng phải chuyển nhà, ta số khổ quá a!”
“Cái người này chuyện bé xé ra to rồi! Hoàng thượng nói muốn nhìn cảnh trí Giang Nam, ngươi liền trực tiếp đem lầu trúc của Giang Nam đến, dựng trên mặt nước. Mấy người trong cung kia nghe được ám hiệu, trực tiếp bỏ qua không nghe chỉ huy của ngươi, thật may là còn có ngọc bài của Hoàng thượng, nếu không cũng gấp chết ngươi! Chỉ là nhóm người ngươi tìm được tay nghề thật tốt nha, chỉ trong hơn một ngày lầu trúc cũng xây xong phân nửa, bền chắc, xinh đẹp, mệt công ngươi tìm kiếm rồi!” Lệ Bình nói đến cái này đó là hết sức kính nể Thường Hy, đầu nàng làm bằng cái gì a, thông minh như vậy?
“Đây coi là cái gì! Ngươi nhìn đó, lầu trúc cũng chỉ là sân khấu, quan trọng là người diễn bên trên cơ!” Nói đến đây Thường Hy cười một cái, chẳng qua là bên trong nụ cười chứa thêm vài tia lạnh lẽo. Lệ Bình đột nhiên cảm thấy, nha đầu chết tiệt này cười sao lại giống tên Thái tử gia băng sơn kia vậy?