“Thái tử gia, ngài đã trở lại ư? Cận thân đang có chuyện muốn tìm ngài.” Phùng Thư Nhã vốn đã đi rồi nhưng ở khúc quanh thấy Tiêu Vân Trác trở về liền lập tức lộn lại.
“Có chuyện gì?” Tiêu Vân Trác thản nhiên nói, nhìn bộ dáng trang điểm lòe loẹt của Phùng Thư Nhã thực sự làm người ta khó chịu. Nhưng muốn có sự trợ giúp của Phùng Lập Lâm lại không thể làm gì khác hơn là ứng phó ôn hòa.
“Phụ thân của cận thân có mấy câu muốn cận thân chuyển đạt, còn có một phong thư muốn cận thân giao cho ngài, kính xin Thái tử gia di giá.” Phùng Thư Nhã nhìn Tiêu Vân Trác cười nói.
“Có lời gì thì ở chỗ này nói đi, ta còn có chuyện.” Tiêu Vân Trác thần sắc không vui nói, trong lòng còn có chút tức giận bừng bừng.
“Nếu Thái tử gia không rảnh rỗi thì hôm khác cũng được, cận thân tùy thời có thể đợi.” Phùng Thư Nhã cười khẽ một tiếng, hành lễ rồi xoay người rời đi.
Tiêu Vân Trác nhìn bóng lưng Phùng Thư Nhã, khuôn mặt tuấn tú trầm lại, đưa tay ra đẩy cửa. Triêu Hà và Vãn Thu vội vàng hành lễ lui xuống. Thường Hy nhìn Tiêu Vân Trác, một câu cũng không nói lên lời.
Hai người cùng đồng thời nhìn lẫn nhau. Tiêu Vân Trác phát hiện thấy thần sắc nàng không tốt, đưa tay kéo lấy tay Thường Hy hướng trong thư phòng đi tới. Vào phòng, hai người ngồi xuống đối diện với nhau, không khí có chút trầm lắng, chuyện tình vừa mới phát sinh thật sự không thể khiến người ta cao hứng.
“Tối hôm qua ta xuất cung, thương nghị ở nhà Tô Hợp cả đêm cho nên không có trở lại.” Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy, giải thích nguyên nhân tối qua hắn không về, hắn cho là Thường Hy đang buồn về chuyện này.
Thường Hy không nói gì, chỉ gật đầu một cái, nàng biết trong lúc này Tiêu Vân Trác không hề có suy nghĩ gì khác, cũng không bởi vì hắn không về mà tức giận, rũ thấp giọng hỏi: “Vậy kết quả ra sao?” Đây mới chính là điều mà nàng quan tâm.
Tiêu Vân Trác khẽ cau mày, thở dài một tiếng, chậm chạp không nói gì.
Thường Hy tâm lạnh như băng, mơ hồ có chút hiểu, thay Tiêu Vân Trác nói: “Tô lão tiên sinh nhất định là khuyên Thái tử gia thu mấy người Phùng Lương đễ vào làm thiếp đúng không?”
Tiêu Vân Trác biết Thường Hy thông minh như thế, chắc chắn sẽ đoán được. Nếu đã vậy thì hắn cũng sẽ không né tránh, gật đầu nói: “Đúng vậy.”
“Kia Thái tử gia trả lời như thế nào?” Thường Hy thấy mình giống như tiểu hài tử đang tức giận, nhất định chưa thấy quan tài chưa rơi lệ. Nhưng là nàng không có cách nào ngăn cản mình, cố chấp của nữ nhân đôi lúc không có biện pháp điều khiển.
Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy, thấy nàng khẩn trương, nàng lo lắng, nàng bất đắc dĩ, nguyên tưởng rằng chỉ có mình hắn bỏ ra quá nhiều, nhưng giờ mới biết được nàng đối với hắn cũng không ít đi bao nhiêu, hắn lại bật cười. Hắn rất vui vẻ, ít nhất ở trong lòng Thường Hy hắn là vô cùng quan trọng, nàng sẽ ghen, không cao hứng, sẽ biểu hiện sắc mặt khó coi ra ngoài. Tiêu Vân Trác nắm lấy tay của nàng, kiên định nói: “Ta cự tuyệt.”
Thường Hy sửng sốt, chợt ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Vân Trác, hỏi ngược lại: “Chàng nói cái gì?”
“Ta… Cự tuyệt! Trong lòng ta, không gì có thể quan trọng hơn so với tính mệnh của nàng! Sự ủng hộ của Giang Nam vương tất nhiên là quan trọng, nhưng là nàng so với việc đó còn quan trọng hơn gấp ngàn lần!” Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy dịu dàng nói. Hắn biết mình rất ngu ngốc, nhưng là việc này hắn đã quyết định rồi.
Thường Hy cảm giác chính mình đã nghe nhầm rồi, hốc mắt chua xót, vội vàng cúi đầu không muốn để Tiêu Vân Trác nhìn thấy tình trạng quẫn bách của mình. Nhưng là thân thể nàng trong chớp mắt liền bị di chuyển, Tiêu Vân Trác dùng sức đem nàng ôm vào trong ngực, ở bên tai nàng thấp giọng nói: “Nàng ngốc quá, ta đã nói rồi nàng không phải lo lắng, ta sẽ bảo vệ nàng chu toàn, sẽ không để bi kịch của thủy tổ Hoàng hậu tái diễn. Trong lòng ta nàng là quan trọng nhất.”
“Tô lão tiên sinh đồng ý sao?” Thường Hy có chút không xác định hỏi. Nàng thật cao hứng Tiêu Vân Trác vì nàng làm như vậy, nhưng lại lo lắng hắn mất đi sự ủng hộ của Tô Hợp, trong lòng bứt rứt không yên.
“Nàng đừng lo, ta tự sẽ có biện pháp giải quyết.” Tiêu Vân Trác cố làm ra vẻ thoải mái nói, ánh mắt nhìn Thường Hy cũng trở thành nhẹ nhõm. Nhưng chỉ có mình hắn biết tối qua tranh luận là cỡ nào kịch liệt, mình hắn cỡ nào đơn độc, chịu đựng không biết bao nhiêu áp lực. Thế nhưng hắn một chút cũng không muốn để Thường Hy biết, vô duyên vô cớ khiến cho nàng lo lắng.
“Chàng có biện pháp gì chưa? Giang Nam vương… Giang Nam vương không thể chỉ bằng đôi lời là có thể giải quyết!” Thường Hy không phải kẻ ngu, những thứ này đương nhiên có thể hiểu được, dù Tiêu Vân Trác không nói thì nàng cũng biết.
“Là người ắt có khuyết điểm. Có khuyết điểm thì sẽ dễ làm việc, những thứ này đều không coi là gì.” Tiêu Vân Trác cười nói, buông Thường Hy ra, “Đêm qua ta không ngủ, sáng sớm nay lại thượng triều, mệt mỏi muốn ngủ một chút. Có chuyện gì nàng cho người gọi ta.”
Thường Hy gật đầu một cái, thay Tiêu Vân Trác trải lại giường, cởi áo cho hắn, nhìn hắn nằm xuống lại chỉnh sửa chăn gấm. Nàng ngồi ở mép giường nhìn hai mắt Tiêu Vân Trác nhắm chặt, trong lòng khó chịu vô cùng, nước mắt cứ như vậy mà chảy xuống hai bên má. Nàng chỉ sợ Tiêu Vân Trác thấy được liền vội vã đi ran ngoài, khép cửa lại cho hắn.
Nghe được tiếng bước chân Thường Hy xa dần, Tiêu Vân Trác chậm rãi mở mắt, tấm vỏ ngụy trang kiên cường của hắn tháo xuống. Thì ra muốn cả đời bảo vệ một nữ nhân sống qua ngày lại khó khăn đến như vậy. Hôm nay loạn trong giặc ngoài, nếu như hắn mất đi sự ủng hộ của Giang Nam vương, tình hình thật không lạc quan. Nhưng nếu chỉ vì vậy mà bắt hắn lấy một nữ nhân khác ngoài Thường Hy thì… Nhớ ngày đó thời điểm phụ hoàng lên ngôi, đối mặt với nguy nan không ít hơn hắn, nhưng mẫu hậu không phải chân mệnh thiên nữ, lại hiền hậu bao dung, vì phụ thân mà tự mình đưa đám người Hoàng quý phi vào cung. Gia tộc phía sau bọn họ ủng hộ phụ hoàng, triều chính mới từ từ ổn định lại.
Mẫu hậu coi như nạp nữ nhân vào cung nhưng tính mạng của bà không ngại. Còn Thường Hy không phải như vậy, nàng đã mang theo chú ngữ luân hồi của thần nữ hộ quốc, cuộc đời của nàng không thể có bất kỳ sự phản bội nào. Cho nên Tiêu Vân Trác không thể dễ dàng mạo hiểm.
Từ xưa đến nay, nam nhân tam thê tứ thiếp chính là chuyện vô cùng bình thường, Tiêu Vân Trác từ nhỏ đã tiếp nhận giáo dục như thế. Hơn nữa, làm một Hoàng đế, để cân bằng thế lực triều chính, gia tăng lợi thế của mình, hôn nhân chính trị là cơ bản nhất, những thứ này hắn cũng biết. Tối qua, những lời Tô Hợp nói hắn cũng hiểu, lấy tình huống trước mắt thì đây chính là lựa chọn tốt nhất.
Tiêu Vân Trác nhớ tới vấn đề này thì nào còn cảm giác buồn ngủ, ngồi dậy lặng lẽ suy tư. Có phương pháp nào xử lý vẹn toàn, không làm tổn thương Thường Hy, cũng có thể giải quyết khốn cảnh của hắn hay không?
“Cốc cốc…” Cửa sổ vang lên tiếng gõ hơi nhỏ. Tiêu Vân Trác thần sắc nghiêm chỉnh nói: “Đi vào.”
Cửa sổ bị mở ra, một thái giám tráng kiện nhanh chóng phi thân vào, hướng Tiêu Vân Trác khom lưng quỳ xuống: “Nô tài tham kiến Thái tử gia.”