Mục lục
Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Địa vị cao nhất trong nhóm người là Tiêu Vân Trác, thân là Thái tử một nước, chỉ thấy hắn tiến lên một bước, trầm giọng hỏi: “Các ngươi là người phương nào? Lại dám mang vũ khí xông vào ngự uyển hoàng cung, có biết đây là tội lớn diệt môn hay không?”

Lời nói của đám hắc y nhân vừa rồi thật đúng là khiến cho mọi người trong đình chú ý tới. Dịch Dương chau mày cảm thấy có gì đó không đúng, trước đó bọn họ đã thương nghị xong xuôi hết cả rồi, thế nào bọn người này còn ở đây rảnh rỗi dài dòng nói chuyện? Chỉ cần bọn họ đồng loạt xông lên như ong vỡ tổ, thừa dịp người đông thế loạn là có thể cướp lấy người theo sau núi chạy đi. Nhưng là… tình huống trước mắt hình như không phải như vậy!

Chính là vì tình huống không đúng cho nên Thường Hy mới vừa rồi không có hoài nghi Dịch Dương, cũng không nghi ngờ trong đình có nội gián.

Đám hắc y nhân nghe được lời nói của Tiêu Vân Trác thì cất tiếng cười to, nói: “Thật là một tên ngu, đã nghe qua người dân nào hỏi tên của đạo tặc vào nhà cướp của hay chưa? Đúng là tên ngốc!”

Thần sắc mọi người trong đình biến đổi, cư nhiên không nghĩ tới đụng phải một đám khó chơi, biết rõ thân phận của bọn họ lại có thể không chút kiêng kỵ như vậy, khiến cho lòng người đã kinh lại sợ, trong lòng đều có dự cảm đám người kia chỉ sợ là không dễ dàng đối phó!

Thường Hy nhẹ nhàng kéo ống tay áo Tiêu Vân Trác một cái, ý bảo hắn không nên tức giận, càng đến thời điểm cuối cùng càng phải tỉnh táo. Kẻ địch nếu có thể rảnh rỗi nhã trí mà đưa ra điều kiện như vậy thì đoán chừng bọn chúng đã đảm bảo chắc rằng trong thời gian ngắn sẽ không có người đi lên, hoặc là nói ngự lâm quân dưới núi chỉ sợ đã bị khống chế.

Thường Hy có thể thấy được mấy vị vương gia ở đây cũng chưa từng gặp chuyện này bao giờ cho nên trong lòng sợ hãi là không cần nói. Nhất thời tranh đấu thường ngày bị gạt qua một bên, tất cả đều tề tâm hợp lực đứng sau lưng Tiêu Vân Trác đối phó với cục diện trước mặt.

“Ngươi nói muốn một người? Là ai?” Tiêu Vân Bác mở miệng hỏi, trong mắt lóe lên nhiều tia sáng, muốn người… Lại đem đình này vây lại, hiển nhiên người này ở trong đình, còn nói thẳng ra là một nô tỳ. Nô tỳ trong đình cũng không nhiều lắm, chỉ khoảng bảy, tám người, hắn rốt cục muốn người nào?

“Hải Hà vương quả nhiên thức thời. Người ta muốn chính là nàng!” Hắc y nhân kia lập tức đưa ngón tay chỉ hướng Thường Hy.

Thường Hy sửng sốt, không nghĩ tới người hắn ta muốn lại là nàng!

Ánh mắt Tiêu Vân Trác lập tức trở nên bén nhọn, cả người tản ra sát khí âm lãnh, hung hăng nhìn hắc y nhân trước mắt nói: “Ngươi đừng mơ tưởng!”

Đồng thời thốt lên cùng với Tiêu Vân Trác chính là Chuyên Tôn Nhạc Đan, lúc này khuôn mặt cũng vô cùng tức giận, hung hăng trừng mắt với hắc y nhân phía trước. Hắn không nghĩ tới người kẻ địch cần chính là Thường Hy, nếu là người khác hắn có thể không để ý tới, nhưng là Thường Hy thì hắn không có cách nào bỏ qua, vừa nói vừa tiến lên che chở Thường Hy, cơ hồ là sóng vai với Tiêu Vân Trác cùng nghênh chiến.

Hành động của Chuyên Tôn Nhạc Đan khiến đám hắc y nhân không ngừng ghé mắt, ngay cả đám người Tiêu Vân Dật cũng không nghĩ tới Chuyên Tôn Nhạc Đan chỉ sống cô độc một mình lại vì Thường Hy mà ra mặt. Dịch Dương lại càng nóng lòng như lửa đốt, sắc mặt nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan cũng không khá hơn chút nào.

Thường Hy đang muốn tiến lên lại bị Tiêu Vân Triệt kéo lại. Nàng kinh ngạc nhìn hắn lại chỉ thấy hắn nhẹ nhàng lắc đầu một cái, ý bảo Thường Hy không cần hành động thiếu suy nghĩ. Thường Hy nhìn Tiêu Vân Trác và Chuyên Tôn Nhạc Đan trước mắt, trong lòng ấm áp dâng lên, cũng được, đợi cho sự tình nói rõ cũng tốt.

“Không biết tính mạng của nàng quan trọng hay của các ngươi quan trọng? Các ngươi là thiên hoàng quý trụ, nàng chỉ là một tiểu cung nữ, mua bán rất có lời, không phải sao?” Hắc y nhân không chút nào lui về phía sau, nhìn mọi người nói.

Tiêu Vân Trác hừ lạnh một tiếng nói: “Người của bản Thái tử các ngươi muốn lấy người nào là có thể lấy hay sao? Nói mau các ngươi đến tột cùng là người nào? Tại sao muốn bắt Thường Hy?”

“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, như vậy đừng trách chúng ta không khách khí!” Hắc y nhân kia hiển nhiên không phải rất kiên nhẫn, nhìn xuống dưới chân núi một cái, sợ có điều gì đó bất thường, mềm không được thì cứng!

“Tứ ca, cũng chỉ là một cung nữ, giao cho bọn chúng là được. Chẳng nhẽ huynh vì nàng mà tính mạng của bọn ta cũng không màng sao?” Tiêu Vân Bác giận dữ hét, vừa nói vừa bắt lấy tay Thường Hy muốn đem nàng giao ra ngoài.

Thường Hy bị hắn nắm đau nhức, đang muốn mở miệng nói chuyện thì Tiêu Vân Triệt đứng một bên chợt đẩy Tiêu Vân Bác ra, lạnh lùng nói: “Ngũ đệ, nói chuyện phải cẩn thận một chút, không nên làm mất thể diện của mọi người. Dù gì cũng là một vương gia, há có thể để cho một bọn đạo chích hù dọa?”

Sắc mặt Tiêu Vân Bác cứng đừ, hừ lạnh một tiếng, nói: “Nhị ca thật có cốt khí, nhưng huynh không sống được đến ngày mai thì cần cốt khí đó để làm gì? Chỉ là một nữ nhân thôi, có gì đặc biệt hơn người hay sao?”

“Im miệng!” Tiêu Vân Trác tức giận, nhìn Tiêu Vân Bác nói: “Ngũ đệ thật có tâm, chỉ tiếc Thường Hy sớm đã là người của ta, nàng đi hay ở còn chưa tới lượt ngươi lên tiếng!”

Một câu nói giống như sấm vang chớp giật nổ trên đầu mọi người. Sắc mặt Chuyên Tôn Nhạc Đan trắng bệch, ánh mắt nhìn Thường Hy có chút do dự. Kẻ ngốc cũng có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của Tiêu Vân Trác, người của hắn… Quả thật thành người của hắn sao?

Tiêu Vân Triệt hiển nhiên cũng không nghĩ tới mọi chuyện phát triển thành như vậy, lặng lẽ không nói một câu, ánh mắt nhìn Thường Hy tràn đầy tìm tòi nghiên cứu, đúng là vẫn chậm một bước…

Hắc y nhân bên ngoài lập tức tay cầm đao kiếm vọt vào. Đình này địa thế hiểm yếu, sơ ý một chút sẽ bị rơi xuống, ngay cả mạng cũng không giữ được, vì vậy vừa thấy hắc y nhân xông tới mọi người đều khẩn trương muốn chết!

Trong đình nhất thời rối loạn, Thường Hy được Tiêu Vân Trác bảo vệ ở phía sau lưng, không ngừng né tránh mũi đao, mũi kiếm. Bên cạnh còn có Chuyên Tôn Nhạc Đan hộ vệ, Dịch Dương thấy thế cũng lập tức lao đến, vì vậy lúc này bọn họ thu hút hơn phân nửa đám hắc y nhân.

Tiêu Vân Trác khẽ cau mày kêu lên một tiếng, nguyên lai là bị đuôi đao quét tới, cào rách áo chạm vào da thịt, nhuốm ra một mảng máu đỏ tươi. Thường Hy vừa trông thấy liền vô cùng giận dữ, cầm lên bình trà, ly trà trên bàn hướng bọn hắc y nhân ném tới. Đám hắc y nhân không kịp đề phòng, nhất thời cũng bị trà nước làm cho chật vật khó chịu.

Chân núi vẫn như cũ không có ai đi tới, hiển nhiên ngự lâm quân vẫn chưa nghe được động tĩnh. Bên này đang trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng, cửu tử nhất sinh, bỗng nhiên từ đâu vọt ra một đám người, chẳng qua là nhìn thân hình yêu kiều hơn rất nhiều, mặc dù cũng che mặt nhưng vẫn như cũ nhìn ra được đây là một nhóm nữ tử.

Dịch Dương thở phào nhẹ nhõm, người của Mạnh Điệp Vũ rốt cuộc đã tới, giờ thì tốt rồi! Chính là cái xả hơi này vừa vặn bị Thường Hy nhìn tới, nàng vạn vạn không nghĩ tới Dịch Dương lại chính là nội gian. Thường Hy không biết chân tướng cho nên theo bản năng đem nhóm hắc y nhân vừa đến này cùng nhóm cũ quy thành một đoàn, nhưng thời điểm hai nhóm hắc y nhân đánh nhau nàng liền ngây dại, đây là có chuyện gì xảy ra?

Thường Hy ngây ngô một hồi liền không chú ý tới nguy hiểm trước mặt, trong lúc bất chợt chỉ cảm thấy đầu gối đau nhức, lập tức khom lưng cúi xuống, bước chân lảo đảo một cái, lại bị người bên cạnh huých phải, lập tức hướng bên ngoài đình lao xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK