Nhưng mà hiện tại bên trong Lưu Vân phong lại có một tên thanh niên và tùy tùng của hắn.
Lý Thấm bị Cao Nguyệt đánh cho chỉ còn lại nửa cái mạng, cho dù đã được môn phái cứu trị, thế nhưng vẫn cần một quãng thời gian tĩnh dưỡng rất dài.
Hơn nữa nàng xông vào Thập vạn đại sơn với ý đồ mưu sát, cho nên đã bị cấm túc ở Lưu Vân phong, không được ra ngoài. Sau khi chữa khỏi vết thương thì phải chờ đợi môn phái xử phạt.
Chỉ có điều ai cũng hiểu rõ, từ thái độ của môn phái cho thấy, Lý Thấm sẽ không phải chịu trừng phạt quá nghiêm khắc.
Giang Thần không có căn cơ ở trong Thiên Đạo môn, không có chỗ dựa, coi như không phục thì cũng không lật nổi sóng gió gì.
Nói đi nói lại, thanh niên ở trên Lưu Vân phong tên là Phù Nham, là người theo đuổi Lý Thấm, cũng không phải là đệ tử Thiên Đạo môn, nghe thấy Lý Thấm có chuyện cho nên hắn mới tới thăm.
- Không có chuyện gì, sư phụ nàng là An trưởng lão, có quan hệ rất rộng ở trong môn phái đó.
Phù Nham đứng phía sau lưng của Lý Thấm, Lý Thấm trên người buộc băng gạc ngồi ở bên cạnh vách núi Lưu Vân phong, tầm mắt của nơi này rất rộng rãi, có thể thu hết Thiên Đạo môn nguy nga vào trong đáy mắt.
Ở trên đầu nàng và Phù Nham có một gốc cây cổ thụ, cành lá tươi tốt, tuổi chừng mấy ngàn năm, rễ cây kéo ra chung quanh, đan xen, từ lá cây màu xanh lục là có thể nhìn ra sức sống tươi tốt của nó.
Đại thụ này là đồ vật tượng trưng cho Lưu Vân phong, cũng là thứ chứng kiến thời khắc nổi bật nhất của Lý Thấm.
Khi Ninh Hạo Thiên còn chưa đến Thiên Đạo môn thì Lý Thấm đã dùng hai mươi tuổi tuổi đột phá tới Thần du cảnh.
Vì vậy chưởng giáo Thiên Đạo môn đã ban tặng gốc bạch quả thụ đã tồn tại từ khi Thiên Đạo môn thành lập tới nay, cấy ghép nó lên trên Lưu Vân phong.
Lúc đó tên tuổi của Lý Thấm nổi như cồn, vinh quang khắp người.
Mãi đến khi Ninh Hạo Thiên xuất hiện che dấu phong mang của nàng.
- Ta không lo lắng tới những chuyện kia, ta chỉ hận không trả thù được Giang Thần!
Lý Thấm lạnh lùng nói.
- Chẳng phải hiện tại mẫu thân của hắn không phải sống không bằng chết hay sao?
Phù Nham nói.
Chuyện Cao Nguyệt đã bị không ít người biết, đối với một nữ nhân mà nói, già nua thành dáng vẻ như thế kia có thể nói là sống không bằng chết.
- Nhưng dù sao nàng cũng không chết!
Lý Thấm không có một chút hối hận và hổ thẹn nào, chỉ có không cam lòng. Đặc biệt là sau khi bị Cao Nguyệt đánh thành như bây giờ, thù hận của nàng đối với Cao Nguyệt không chỉ là bởi vì Giang Thần nữa.
- Không cần phải gấp gáp, sẽ có cơ hội.
Phù Nham nở nụ cười rất là ý nhị.
- Hả?
Lý Thấm có chút khó hiểu nhìn về phía hắn.
- Cố gắng dưỡng thương đi.
Phù Nham không nhiều lời, trong lòng đang cười trộm, trước đây Lý Thấm không quan tâm tới hắn, mãi đến khi xảy ra việc này, mất đi đệ đệ cho nên Lý Thấm cần người an ủi, vì vậy quan hệ giữa hai người mới tăng nhanh như gió.
Trong lòng hắn đang cảm ơn Giang Thần.
Cho dù hắn mới là Tụ nguyên cảnh, Lý Thấm đã là Thần du cảnh. Thế nhưng nhà hắn có tiền có thế, cô nhi như Lý Thấm, lại là nữ tử thiên tài, đối với hắn là người được chọn không thể thích hợp hơn được nữa.
- Lý Thấm! Đi ra đây nhận lấy cái chết!
Bỗng nhiên, tiếng gào của Giang Thần như sấm mùa xuân, nổ vang ở trên bầu trời của Lưu Vân phong.
Lý Thấm đột nhiên ngẩng đầu lên, sắc mặt mang theo một tia không thể tin tưởng và phẫn nộ.
Phù Nham nghe không ra âm thanh của Giang Thần, hắn nhíu chặt mày, nói:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Ở sau lưng của hai người có một đám tùy tùng và hộ vệ của Phù Nham.
Trưởng hộ vệ Thần du cảnh phóng thần thức hướng về phía không trung, nói:
- Thiếu gia, trên không trung có một vị đệ tử nội môn Thiên Đạo môn, Tụ nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh cao.
- Là Giang Thần.
Lý Thấm nói.
- Ồ? Hắn đã trở về sao?
Phù Nham sửng sốt một chút, lập tức nở một nụ cười trào phúng:
- Xem ra hắn muốn báo thù thay cho mẫu thân, cũng không nhìn một chút xem mình có bao nhiêu phân lượng. Lý Thấm, nàng ở đây nghỉ ngơi, ta sẽ đi dạy hắn giúp nàng.
Nói xong, Phù Nham gọi thuyền phi hành.
- Thiếu gia, chúng ta đang ở trong Thiên Đạo môn, lại xảy ra xung đột với đệ tử nội môn, như vậy không tốt lắm đâu?
Trưởng hộ vệ nhỏ giọng nói.
Phù Nham hận không thể cho hắn một cái tát, hắn cẩn thận từng li từng tí một liếc mắt nhìn Lý Thấm, cả giận nói:
- Nhiều lời làm gì! Giang Thần này ở trong Thiên Đạo môn tứ cố vô thân, không có vị trưởng lão nào đồng ý giúp hắn, sợ cái gì, lên cho ta.
Trưởng hộ vệ không dám nói nữa mà đi theo hắn tới không trung, nhìn thấy Giang Thần đang ở một mặt khác của Lưu Vân phong.
Phát hiện ra bọn họ, Giang Thần bay đến về phía bên này.
Chú ý tới dáng vẻ đằng đằng sát khí của Giang Thần, Phù Nham chế giễu nói:
- Dáng vẻ này thực sự là dọa người.
- Ngươi là ai?
- Phù gia Phù Nham, xếp thứ 321 Tân hỏa bảng, ta khuyên ngươi một câu, muốn chơi trò báo thù thì cũng phải cân nhắc cho bản thân mình một chút.
Phù Nham nói.
- Ngươi không phải là đệ tử của Thiên Đạo môn?
Giang Thần chú ý tới y phục trên người hắn.
- Đúng thì sao chứ?
- Nếu như ngươi ngăn ta, tất phải chết.
Phù Nham nghe hắn nói như vậy, lập tức nổi trận lôi đình, quát lên:
- Ta ở ngay đây, ngươi có thể làm gì được ta cơ chứ!
Hắn còn cảm thấy chưa đủ, lại nói:
- Mẫu thân ngươi bị như vậy là đáng đời, biết không? Dám đánh Lý Thấm thành như vậy, không chết đã là không tệ rồi!
Hắn nói giống như là Cao Nguyệt chạy tới nhà người khác hành hung vậy.
- Ngươi chết chắc rồi.
- Ngông cuồng, để ta đến giáo huấn ngươi một chút!
Phù Nham tốt xấu gì cũng là tuấn tài top hơn 300 của Tân hỏa bảng, từ đầu đến cuối hắn không đặt gia hỏa đến từ nơi cằn cỗi như Giang Thần vào trong mắt.
Từng chiếc từng chiếc thuyền phi hành xuất hiện, kéo tới chỗ Giang Thần, Phù Nham giẫm thuyền phi hành xông tới, trong tay nhấc một thanh đao mỏng như lá liễu.
- Túng quan thiên địa!
Hắn nâng đao qua vai, tung người chém ra một đao, khí thế lẫm liệt.
- Đao pháp của thiếu gia lại tinh tiến không ít.
Trưởng hộ vệ nhìn thấy một đao này, gật gật đầu, không lại lo lắng như vậy nữa.
Nhưng mà, hắn và Phù Nham đều đánh giá thấp thực lực bây giờ của Giang Thần. Sau khi Giang Thần đạt đến hậu kỳ đỉnh cao người mang bốn cái Thần mạch, một khi chân nguyên vận chuyển theo Loa toàn thức, trong Tụ nguyên cảnh ai có thể đỡ được hắn cơ chứ?
- Dùng đao thật sao? Rất tốt!
- Quỷ kiến sầu!
Giang Thần không thèm lấy kiếm, tay phải cầm một cái linh đao cấp hai, bổ ngang ra.
Một đao này hầu như có uy năng của Thần du cảnh, Phù Nham trên không trung căn bản không tư cách lấy lực chạm lực với Giang Thần. Sóng trùng kích của đao kính khiến cho hắn bó tay toàn tập, sau đó che ngợp bầu trời, khí thế làm cho người ta không thể không đưa đầu ra để cho đao kính làm bị thương.
Y phục trên người của Phù Nham vỡ tan, máu tươi chảy ròng, nếu không có trưởng hộ vệ tới đây giải cứu đúng lúc thì hắn sẽ bị một đao này chém làm đôi.
- Cái tên này, thật là đáng sợ!
Phù Nham thu hồi sự xem thường đối với Giang Thần, bởi vì mất mặt ở ngay trước mặt Lý Thấm cho nên hắn tức giận không thôi, nói:
- Mạc hộ vệ, giết chết hắn!
- Thiếu gia, không thể làm như vậy.
Trưởng hộ vệ lắc đầu một cái, nếu như hắn sát hại đệ tử nội môn ở trong Thiên Đạo môn, có lẽ Phù Nham không có chuyện gì, thế nhưng chắc chắn hắn sẽ phải chết.
- Hừ.
Trong lòng Phù Nham hiểu rõ, cũng không nói thêm cái gì nữa.
- Ta nói rồi, ta muốn hắn chết.
Ai biết, Giang Thần chiếm được tiện nghi không chịu bỏ qua, lời nói lạnh như băng hạ xuống.
- Vị đệ tử này, không thể làm vậy được.
Trưởng hộ vệ bảo hộ ở trước người của Phù Nham, cứng rắn đáp lại lời của Giang Thần.
- Thật sao?
Giang Thần vung nạp giới lên, tượng đá Đại tướng quân to lớn xuất hiện ở trên bầu trời, trong chốc lát đã tỉnh lại ở dưới thần chú.
- Giết!
Giang Thần nhìn đám người Phù Nham, ra lệnh.
Rống!
Đại tướng quân chạy như bay, giơ trường mâu trong tay lên cao, chiến mã dưới khố toàn lực chạy đi, giống như một thớt ngựa bằng lửa vậy.