Mục lục
Thần Võ Chiến Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hừng đông, Giang Thần xác định không có ai đến nữa, lúc này hắn mới trở về Nam Phong lĩnh.

Gia tộc không có khác biệt gì so với lúc hắn rời đi, điều này làm cho trong lòng hắn thở phào một hơi.

Ở Đông viện, hắn lại nhìn thấy phụ mẫu đang thưởng thức trà.

Chuyện Thiên Đạo môn và Đại Hạ vương triều, Giang Thanh Vũ mặc kệ, hắn lật đổ hoàng quyền, chỉ vì hoàng quyền sát hại tộc nhân của mình mà thôi.

Giang Thần nhìn nụ cười rộng rãi ở trên mặt của phụ thân, làm hắn nhớ tới một chuyện, trong lòng có chút không đành lòng, nhưng lý trí nói cho hắn biết, nhất định phải nói.

Sau đó, hắn nói chuyện Thiên Phong đạo nhân ra.

- Sư phụ đã xảy ra chuyện? Chắc chắn không?

Giang Thanh Vũ cau mày, vẻ mặt nghiêm nghị.

- Có thể là tin tức xảy ra sai sót hay không, lần trước Hắc Long thành đã từng cố ý phân tán ra lời đồn như thế.

Giang Thần bất đắc dĩ lắc đầu, nói:

- Tin tức này là Thánh Viện đi tìm hiểu, lúc mới bắt đầu con cũng nghĩ đây không phải là cùng một người, nhưng Thánh Viện lại rất khẳng định Thiên Phong đạo nhân mà con nói chính là người mà bọn họ dò la được tin tức.

Nghe thấy hắn nói như thế, Giang Thanh Vũ trầm ngâm trong chốc lát, tiếp theo có chút áy náy nhìn thê tử của mình.

- Đi đi, không cần lo lắng cho thiếp, hiện tại đại cục đã định, sẽ không sao đâu.

Cao Nguyệt nói.

- Sư phụ có ơn tri ngộ đối với ta, không có sư phụ thì cũng sẽ không có ta như hiện tại.

Giang Thanh Vũ gật gật đầu, nhìn về phía Giang Thần, nói:

- Thần nhi, ta muốn đi tới chiến trường thiên ngoại một chuyến, điều tra chuyện của sư phụ.

- Phụ thân, để con cùng đi với người.

Giang Thần cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, đưa ra yêu cầu muốn đồng hành với hắn.

- Không được!

Cao Nguyệt rất quả đoán từ chối.

Giang Thanh Vũ nói:

- Biểu hiện của con không tệ, thế nhưng chiến trường thiên ngoại còn không phải là nơi mà Thông thiên cảnh có thể làm xằng làm bậy được.

Giang Thần bất đắc dĩ, khát vọng cấp thiết muốn trở nên mạnh hơn làm cho hắn hận không thể lập tức bắt đầu tu luyện.

- Long vực, trước tiên con phải trở thành thanh niên kiệt xuất nhất Long vực, khi đó mới có tư cách đi chiến trường thiên ngoại.

Giang Thanh Vũ đã nhìn thấu tâm tư của hắn, nghiêm túc nói.

- Vâng.

Giang Thần biết cần phải bước từng bước mới là ổn thỏa nhất, mặc dù nói ở bên trong hiểm cảnh sẽ tăng trưởng càng to hơn, nói thí dụ như hắn đi ra khỏi Vạn thú vực vậy.

Nhưng mà, nếu xem việc rèn luyện ở trong hiểm cảnh với một thái độ bình thường thì sớm muộn gì cũng sẽ chết ở trong đó.

Huống chi lúc đi ra khỏi Vạn thú vực, là hắn dựa vào Bạch Linh.

- Bạch Linh...

Nghĩ đến nó, tâm tình Giang Thần phức tạp, bỏ ý nghĩ đi tới chiến trường thiên ngoại.

- Phụ thân, người phải cẩn thận, mặt khác con còn có một tin tức tốt khác nữa!

Nhìn thấy vẻ mờ mịt trên khuôn mặt của phụ thân, Giang Thần nói ra chuyện Chân Huyết giả.

Không chút nghi ngờ nào cả, phản ứng của phụ mẫu hắn đều rất là kích động.

Đặc biệt là Giang Thanh Vũ, mặt cười giãn ra, hưng phấn nói:

- Đám người Cao gia kia tự cho mình là siêu phàm, ta rất muốn xem sắc mặt của bọn họ sau khi biết mình đã phạm vào sai lầm lớn!

Cao Nguyệt cũng rất cao hứng, lúc trước nàng đã từng nghĩ qua khả năng này.

Đột nhiên, nụ cười của Cao Nguyệt cứng ở trên mặt, ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía Giang Thần, nói:

- Thần nhi, sao con lại phát hiện ra mình nắm giữ chân huyết vậy?

- Sao vậy?

Giang Thanh Vũ có chút không hiểu nói.

- Chân Huyết giả, trước hết cần phải chết qua một lần, tiếp theo mới dục hỏa trùng sinh, nhưng ở trước đó, không ai biết được bản thân mình rốt cuộc có phải là Chân Huyết giả hay không.

Cao Nguyệt nói.

- Nói cách khác, Thần nhi, con đã từng chết qua một lần sao? Đã xảy ra chuyện gì?

Giang Thanh Vũ lập tức biết rõ, biết mức độ nghiêm trọng của sự việc.

Giang Thần muốn lấp liếm cho qua, nhưng nhìn thấy sắc mặt của phụ mẫu thì hắn đã biết là chuyện không thể.

Hắn không thể làm gì khác hơn là nói ra chuyện Linh tộc và Thiên Linh hoàng tộc.

Sau khi nghe xong, vẻ mặt của Cao Nguyệt và Giang Thanh Vũ trở nên rất quái lạ, không có tức giận và kinh ngạc giống như trong tưởng tượng của hắn.

Cao Nguyệt bỗng nhiên dùng ánh mắt oán giận nhìn về phía Giang Thanh Vũ, người sau cười một tiếng, lấy tay khoát lên trên bả vai của Giang Thần.

- Không hổ là nhi tử của ta, không ngờ lại có thể bắt được phương tâm của nữ nhi Linh vương Băng Linh tộc.

- Chàng còn rất đắc ý đúng không?

Hai tay Cao Nguyệt chống nạnh, mày liễu dựng thẳng lên, dùng sức trừng mắt nhìn hắn.

Giang Thần kịp phản ứng lại, mình và sư tỷ dường như giống phụ thân và mẫu thân năm đó.

- Thân phận làm cho ái tình chênh lệch, cần vượt qua mọi chông gai, trèo non lội suối thì mới có thể tu thành chính quả, gian khổ ở trong đó, con phải chuẩn bị tâm lý chịu đựng.

Giang Thanh Vũ nghiêm trang nói.

Nhưng mà Cao Nguyệt không buông tha cho hắn, ngược lại còn tới gần, cười lạnh nói:

- Ý của chàng là, chàng ở với ta rất khổ? Vậy thì thật xin lỗi, đã làm cho chàng liên lụy rồi.

- Tuyệt đối không có, chính là bởi vì có nàng cho nên ta mới có thể khắc phục được những khó khăn này, đồng thời ta cũng cam tâm tình nguyện.

Giang Thanh Vũ vội nói.

Cao Nguyệt hừ lạnh một tiếng, mặc kệ hắn, nhìn nhi tử mình, nói:

- Giang Thần, con không thể để cho đứa trẻ kia có kết quả giống như mẫu thân.

- Con hiểu rồi.

Giang Thần biết lời này là chỉ cái gì.

- Còn có Thiên Linh hoàng tộc kia nữa, dám ra tay với nhi tử của ta, ta sẽ làm cho bọn họ hối hận.

Giang Thanh Vũ lạnh lùng nói.

Giang Thần nở nụ cười hiểu ý, phản ứng của phụ mẫu không giống dự liệu của hắn, hắn còn tưởng rằng bọn họ sẽ khuyên bảo, không nghĩ tới lại ủng hộ và cổ vũ.

Ngày thứ hai, Giang Thanh Vũ đi tới chiến trường thiên ngoại, điều tra nguyên nhân cái chết của Thiên Phong đạo nhân.

Sau khi được Giang Thần sắp xếp, tin tức này không bị người ngoài biết được.

Cho dù hiện tại thế cuộc của Đại Hạ vương triều đã không có chuyện gì gấp gáp nữa, thế nhưng có lực uy hiếp của Giang Thanh Vũ ở Nam Phong lĩnh, như vậy không thể tốt hơn được nữa.

Vì lẽ đó hắn ngay cả Thiên Đạo môn cũng không nói, đồng thời còn bắt đầu bố trí đại trận ở Thập Vạn đại sơn, muốn chế tạo đại sơn thành một cái thùng sắt.

Mỏ quặng nguyên thạch ở dưới chân Nam Phong lĩnh, cũng có thể yên tâm khai thác được rồi.

Giang Thần mang ra rất nhiều võ học công pháp cho tộc nhân, tin rằng qua mấy chục năm, Thập Vạn đại sơn sẽ khinh thường toàn bộ Hỏa vực.

Sau khi hoàn thành tất cả những chuyện này, Giang Thần đi tới kinh thành, hỗ trợ xây dựng hoàng cung, thay đổi thiết kế phòng ngự của hoàng cung.

Đến đây, hoàng quyền đã triệt để thần phục với võ quyền.

Mặt khác, Giang Thần còn nhìn thấy Văn Tâm ở trong hoàng cung, nàng từ địa vị Quận chúa lắc mình biến hóa, trở thành công chúa điện hạ của Đại Hạ.

Quan hệ của Thiên Đạo môn và Đại Hạ vương triều lại càng thân mật không có kẽ hở, muốn tác hợp cho hai người.

Sau khi Giang Thần khéo léo từ chối, vương triều đổi giọng, Văn Tâm có thể không làm chính thê, thế nhưng làm thiếp cũng được.

- Thê tử còn chưa có, sao có thể có thiếp được chứ.

Giang Thần lấy cách nói này lần nữa từ chối.

Mấy ngày sau đó, Văn Tâm rất ít khi xuất hiện ở trước mặt hắn, thậm chí là gặp mặt cũng không nói lời nào.

Sau năm ngày, hết bận chuyện ở hoàng cung, Giang Thần lần nữa trở về Đông viện Nam Phong lĩnh, chuẩn bị đi tới Long vực.

Thế nhưng, sau khi trở lại hắn mới phát hiện ra bầu không khí không đúng.

Vốn tất cả mọi người Đông viện vui vẻ cùng cao hứng lại có vẻ rất ngột ngạt.

Phạm Đồ nhìn thấy hắn trở về thì chạy tới chỗ hắn, vội vàng nói:

- Thiếu chủ, không tốt rồi.

Chợt, Giang Thần hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.

Lúc mới bắt đầu hắn còn tưởng rằng lại có sát thủ của hoàng tộc, kết quả phát hiện ra căn bản không có quan hệ gì tới Linh tộc.

Là người của Cao gia Long vực đến!

- Lẽ nào là do ta thức tỉnh phượng huyết sao?

Giang Thần không khỏi nghĩ vậy.

Long huyết của Ninh Hạo Thiên thức tỉnh, Mộ Dung gia và Tô gia từ bên ngoài ngàn dặm trong nháy mắt chạy tới.

Buổi tối ngày hôm ấy hắn dục hỏa trùng sinh, Cao gia tới đây lúc này đã coi như là chậm rồi.

Thế nhưng, Giang Thần lại cảm thấy có chút không đúng, nếu là như vậy, bầu không khí của Đông viện sẽ không ngột ngạt như vậy.

Hỏi lại Phạm Đồ, hắn cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết là vì chuyện Cao Nguyệt giải độc mà tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK