Còn có một phần để cho người may mắn đến sớm thu hoạch.
Chỉ là thông qua lời đồn đại làm cho bọn họ biết rõ thu hoạch là gì, khiến cho không ít người ước ao, hận mình không có bốn cái chân để chạy tới.
Khi Mộ Dung Long nói ra lời này, lập tức hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người.
Có điều cũng có người nghi hoặc không rõ, nếu thực sự là như vậy, sao Mộ Dung Long lại có lòng tốt nói ra chứ?
Rất nhanh đáp án đã được công bố.
- Nơi đó là một mảnh bảo địa, trở thành sào huyệt để hung thú bên trong bí tàng chiếm giữ.
- Ta và Tô Hình, Lệ Nam Tinh cùng với đội ngũ phía dưới đã từng thử liên thủ, thế nhưng nguy hiểm vẫn quá lớn.
- Hiện giờ ta lựa chọn nói ra, đồng ý để cho mọi người đồng thời hành động, bằng vào bản lãnh của mình để đoạt bảo vật.
- Người đồng ý, đi lên trên không trung.
Hầu như sau khi Mộ Dung Long dứt lời không được bao lâu, tất cả mọi người trong thành đều đi tới không trung,
- Căn cứ vào đội ngũ của mình mà đứng đi.
Mộ Dung Long lại nói.
Rất nhanh, mấy trăm người chia thành hơn mười đội ngũ.
Thần Kiếm hội của Giang Thần cũng ở trong đó.
- Ta nghĩ lúc tiến vào, trưởng bối của các ngươi đều đã nói, thứ nguy hiểm nhất ở bên trong bí tàng chính là nhân loại.
Tô Hình ngẩng đầu ưỡn ngực, tự có một luồng uy thế tản ra, so với Mộ Dung Long lại càng tự nhiên hơn, không có chút dấu vết, là từ tâm mà phát ra.
- Nhưng hiện tại, chúng ta đã có cùng chung kẻ địch là hung thú đã ngăn cản chúng ta đoạt bảo kia.
- Sau khi giải quyết hung thú, bảo vật ở nơi đó, nhiều không kể xiết.
Có người muốn nói đến lúc đó còn không phải là những đội mạnh như các ngươi ăn thịt, những người khác có khả năng ngay cả canh cũng không được uống hay sao?
Có điều, đến lúc đó nhất định cũng là bọn họ giải quyết đám hung thú khó có thể đối phó kia.
Cộng thêm tin tức tình báo đến từ bọn họ, cho nên cũng không có ai đưa ra dị nghị.
- Như vậy, lên đường đi.
Lệ Nam Tinh vừa đứng lên, mấy trăm người mênh mông cuồn cuộn từ trong Võ Hoàng Thành bay ra.
- Giang Thần, có cần tới hay không?
Ứng Vô Song chỉ vào một cái hướng khác, hỏi.
Trong Võ Hoàng Thành còn có một nhánh đội ngũ của Anh Hùng điện, đó là Thần Võ minh do Lệ Nam Tinh suất lĩnh.
Hơn hai mươi người, đều là tinh anh của Anh Hùng điện, khí huyết cường thịnh, hai mắt bắn tinh mang ra bốn phía.
- Gia nhập với bọn họ cũng chỉ có thể ăn canh theo mà thôi.
Giang Thần nói.
Thực lực, nguy hiểm, tiền lời.
Ba thứ này có quy luật nhất định.
Một ít người lựa chọn tìm người khác che chở, cùng hành động đều là lựa chọn hi sinh tiền lời, hạ thấp nguy hiểm.
Giang Thần không phải là người cầu ổn thỏa, thế nhưng hắn vẫn thương lượng cùng những thành viên khác của Thần Kiếm hội.
- Chúng ta nghe hội trưởng.
Những người này trăm miệng một lời nói, tất cả đều lựa chọn tin tưởng Giang Thần.
Giang Thần ý thức được vấn đề của mình đã quá dư thừa, ở bên trong bí tàng, thân phận đội trưởng này chính là phải xem xét thời thế, dẫn dắt đội ngũ hành động.
- Rất tốt! Ở chỗ ta có một môn kiếm trận, ta sẽ truyền cho các ngươi.
Giang Thần thông qua thần thức truyền một môn trận pháp cho mỗi người.
Ứng Vô Song đang muốn nói thời gian vội vàng, căn bản không kịp.
Thế nhưng chờ tới lúc nàng thu được nội dung kiếm trận thì lập tức thu lại lời nói, phục Giang Thần sát đất.
Trong tin tức Giang Thần truyền đến không có lời giới thiệu dư thừa, chỉ nói thí dụ như tên trận pháp, có đặc điểm gì, uy lực lớn bao nhiêu.
Chỉ nói cho mỗi người biết một bộ phận nội dung rất nhỏ, đối ứng với vị trí và biến hóa của bọn họ ở trong kiếm trận.
Người của Thần Kiếm hội trở thành linh kiện, bất cứ lúc nào cũng có thể tạo thành trận pháp hiệu suất cao mà lại có lực sát thương.
Có thể làm được chuyện phân phối trận pháp hoàn mỹ như vậy, nhất định phải là đại sư tinh thông trận pháp.
Một đường không nói gì, người của Thần Kiếm hội đang yên lặng tiêu hóa nội dung của trận pháp.
Bọn họ không biết gì cả về uy lực của kiếm trận, thế nhưng đều tin tưởng Giang Thần.
Sau một canh giờ, phi hành ở dưới tốc độ không nhanh không chậm, rốt cuộc đã đi tới nơi mà Mộ Dung Long nói tới.
Sau khi tận mắt nhìn thấy, mọi người đã khẳng định lời nói của Mộ Dung Long là thật hay là giả.
Một ngọn núi liên miên chập chùng, khí thế bàng bạc, rộng lớn bao la.
Nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra ở trong núi có cung điện tường hồng ngói xanh.
Bay lên cao quan sát, có thể nhìn ra được những kiến trúc này là một thể, là hành cung bên trong một ngọn núi.
Chỉ là không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, thiên nhiên đã phân cách hành cung thành rất nhiều khu vực độc lập.
- Không nên tùy tiện hạ xuống, sẽ quấy nhiễu đến hung thú!
Mộ Dung Long nhìn đám người rục rà rục rịch, hét lớn một tiếng, dọa cho bọn họ phát sợ.
Đúng như hắn từng nói, phía dưới quả thực có không ít hung thú.
Chỉ là Giang Thần nhìn thấy một con ngô công dài mấy chục thước màu đen đang nằm ở trên nóc nhà.
Thân thể giống như được nước thép đúc mà thành, đen thui toả ra ánh sáng, là ánh kim loại.
Khi nó khúc nhích, động tĩnh phát ra ẩn chứa uy năng rất đáng sợ.
Còn có một cái lầu cao bị một con đại xà năm màu rực rỡ chiếm, vừa nhìn đã biết rất khó đối phó.
Những thứ này đều là hung thú, là thứ rất kinh khủng so với dã thú, yêu thú.
Tính chất công kích cực mạnh, lại có địch ý trời sinh đối với nhân loại, đây cũng là nguyên nhân xưng hô chúng là hung thú.
- Chúng ta phân phó một chút đi.
Lúc này người của Tà Vân điện cũng chính là Tô Hình đã biểu hiện ra sự quyết đoán của kẻ bề trên.
Mộ Dung Long chỉ gọi những người khác lại, không được manh động, thế nhưng sau đó nên làm như thế nào, hắn không có chỗ để xuống tay.
- Hung thú cũng phân chia là binh cấp, tướng cấp, vương cấp, quỷ cấp, Thần cấp.
- Căn cứ vào tra xét của chúng ta, phía dưới là hung thú binh cấp, tướng cấp, cùng với năm con vương cấp.
Tô Hình một mặt giảng giải, một mặt biểu diễn vị trí phân bố hung thú cho mọi người thấy.
- Có nhiều hung thú như thế đợi ở chỗ này, ta nghĩ điều này có ý vị thế nào, các ngươi cũng biết rõ.
Câu cuối cùng của Tô Hình đã khiến cho tất cả mọi người đến đây hô hấp dồn dập.
Hấp dẫn được nhiều hung thú như vậy, nhất định hành cung trong núi sẽ có bảo vật tu luyện.
Đây là thứ có sức hấp dẫn lớn nhất đối với võ giả.
- Năm con hung thú vương cấp, thực lực của mỗi một đầu đều rất đáng sợ, nhưng đây không phải là chuyện vướng víu nhất.
- Trong quá trình chúng ta chiến đấu, hung thú cấp thấp chen chúc mà tới sẽ tạo thành quấy nhiễu.
- Chúng ta sẽ giải quyết hung thú vương cấp, các ngươi cần phải xây dựng năm đạo phòng tuyến ở chung quanh, giúp chúng ta chống lại đám hung thú này.
Đây cũng là nguyên nhân bọn họ lại chia sẻ hành cung với nhiều người như vậy.
- Năm đạo phòng tuyến này, phân ra đứng ở những chỗ này.
Bàn tay của Tô Hình quay về phía khoa tay sơn mạch, nói:
- Năm đạo phòng tuyến, cần đồng thời xây lên trong vòng ba phút, nếu không sẽ gặp phải tai ương ngập đầu.
- Hiện tại, ai trong các ngươi hoàn thành nhiệm vụ này?
Không người trả lời, không người nào nói chuyện.
Trong hoàn cảnh chiến đấu, ai cũng không muốn mạo hiểm.
- Phòng tuyến không xây dựng được thì chúng ta sẽ không giết được hung thú vương cấp, không giải quyết được hung thú, ai cũng đừng mong lấy được bảo vật.
Mộ Dung Long bất mãn nói.
Mọi người nhìn nhau, biết lời này không sai.
- Kiến tạo phòng tuyến, nhất định phải có người đánh trận đầu, xé ra một chỗ hổng, lại để cho người có thực lực hơi yếu tạo thành trận thế.
Lúc này Lệ Nam Tinh mở miệng, gãi đúng chỗ ngứa, nói:
- Mỗi người đều cần xuất lực, chuyện này rất công bằng.
Cũng không lâu sau, đội ngũ đã chia ra làm năm cỗ, phân biệt đi tới phòng tuyến trên bầu trời.
Trong đó cường giả mang đội liên tục tiến vào trạng thái chiến đấu, chờ mệnh lệnh rồi lao xuống.
- Giang Thần, cẩn thận một chút.
Ứng Vô Song có chút lo lắng, đám hung thú có khuôn mặt đáng ghét kia làm cho nàng nhìn vào đã cảm thấy tê cả da đầu.
- Không có chuyện gì cả.
Giang Thần thân là người đứng thứ năm mươi, đương nhiên sẽ cần xuất thủ trước.
Đồng thời hành động với hắn còn có Trương Vũ đã bại ở trong tay hắn vừa nãy.