- Không nên hiểu lầm, không phải là ta nói giao thủ, mà là cầu lĩnh giáo kiếm pháp của ngươi.
Nghe vậy, lúc này vẻ kinh dị trên mặt mọi người mới biến mất.
Tốt xấu gì Hàn Ty Minh cũng là người trong năm mươi vị trí đầu trên Thần Long bảng hạng nhất, chủ động khiêu chiến Giang Thần đứng thứ chín mươi tám, đây là chuyện không nên xảy ra.
Nhưng việc người tu hành hiếu chiến đã thành phong trào, nghe thấy Hàn Ty Minh nói muốn chỉ điểm một, hai mọi người còn tưởng rằng hắn muốn đại chiến một trận.
- Thích hợp với bản thân ta không nhất định đã thích hợp với người khác, đạo lý này ngươi hẳn phải biết.
Giang Thần đưa tay phải ra về phía hắn, nói:
- Tay phải của ta rất thích hợp dùng đao, cho nên mới có thể kết hợp với kiếm ở tay trái.
- Ta biết rồi.
Hàn Ty Minh tỉnh ngộ, hắn biết không có cách nào đạt đến kiếm cảnh như của Giang Thần được.
Hắn nói:
- Như vậy, hi vọng ngươi có thể mau chóng trưởng thành, đại chiến một trận với ta, để ta tự thân cảm nhận sự sắc bén từ kiếm của ngươi.
- Được.
Giang Thần liếc mắt nhìn hắn, với biểu hiện hiện nay của đối phương, người này quả thực là một đối thủ đáng kính.
Sau đó, Hàn Ty Minh rời đi trước, khi Giang Thần cũng định lên đường, Âm Sương đi tới trước người của hắn.
- Giang Thần, ngươi muốn về Anh Hùng điện sao?
Âm Sương hỏi.
- Đúng vậy.
- Những ngày qua nhờ có sự giúp đỡ của ngươi, phần nhân tình này, có thể để cho ta có cơ hội trả lại hay không?
Âm Sương khẽ cười nói, để lộ ra một hàm răng bạc trắng nõn.
- Hoặc là, kỳ thực ta còn nợ nhân tình của ngươi thì sao?
Giang Thần nở nụ cười thần bí, cho nàng một ánh mắt ý tứ sâu xa, sau đó nhẹ nhàng đi.
Âm Sương không rõ vì sao đứng ở tại chỗ, nghĩ ý tứ trong lời này của Giang Thần, khẽ cau mày, nàng xác định đây là lần thứ nhất hai người gặp mặt ở Võ Phường.
- Ồ?
Bỗng nhiên, Âm Sương cảm ứng được ngọc bội thông tin mà gia tộc cho nàng có động tĩnh, nàng móc ra, vừa nhìn, đó là thông tin bảo nàng mau chóng trở về.
Giữa lúc nàng muốn đứng dậy thì lại phát hiện ra ở Võ Phường phía dưới không ngừng có người rời đi, tất cả đều rất vội vàng.
- Có chuyện lớn xảy ra!
Âm Sương ý thức được điểm ấy, cho nên lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Thánh thành.
Trên đường trở về Anh Hùng điện Giang Thần ngừng lại, lệnh bài thân phận Anh Hùng điện lại đang chấn động, hơn nữa tần suất vô cùng lớn.
- Tín hiệu khẩn cấp? Đây là lần thứ nhất nó có động tĩnh như vậy.
Giang Thần liếc mắt nhìn, sau đó lập tức trở về Anh Hùng điện.
Trên dưới Anh Hùng điện đã loạn thành một đống, làm cho Giang Thần cho rằng có người đến tấn công.
Hắn cũng giống như những đệ tử khác, đi tới quảng trường ở ngoài Anh hùng điện.
- Giang Thần.
Ứng Vô Song ở trong đám người đi lên, các đệ tử xung quanh lập tức để lộ ra ánh mắt ám muội.
Hiện tại trên dưới Anh Hùng điện đều cho rằng quan hệ của hai người này không đơn giản.
- Xảy ra chuyện gì? Sao lại có động tĩnh lớn như vậy chứ?
Giang Thần hiếu kỳ nói.
- Không biết, rất ít khi có tình huống như vậy.
Ứng Vô Song cũng giống như hắn, ngoại trừ hiếu kỳ ra cũng không quá quan tâm, dù trời sập xuống vẫn còn có Tôn giả chống lên.
- Đi Võ Phường thu hoạch thế nào rồi?
Ứng Vô Song hỏi.
- Rất tốt, cũng may nhờ có ngươi đề cử.
Cho dù chỉ dùng đến ba căn phòng, nhưng sự trợ giúp của Võ Phường rất lớn, thông qua chương trình học đặc biệt đã hoàn thành được mục tiêu của hắn.
Ứng Vô Song cảm thấy cao hứng thay cho hắn, nàng vừa muốn mở miệng chúc mừng thì kết quả tiếng kinh hô của những đệ tử khác bộc phát ra đã nhấn chìm nàng.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt cũng trở nên giống như những người khác.
Giang Thần chú ý tới từ phía xa xa có mấy bóng người đang bay tới, nếu như nói có đặc điểm gì giống nhau, đó là khí tức rất cường đại.
Không thể yếu hơn so với Hàn Ty Minh vừa nãy.
Chờ sau khi bọn họ bay đến, Giang Thần phát hiện ra đều là những khuôn mặt xa lạ.
Suy nghĩ đến thực lực của những người này, Giang Thần đã đoán ra được cái gì đó.
- Đệ tử truyền thừa sao?
- Ừm.
Ứng Vô Song gật gật đầu, ngữ khí mang theo vẻ chấn động, lại nói với hắn:
- Lần này có khả năng đã thật sự xảy ra chuyện lớn, ngay cả đệ tử truyền thừa cũng phải tới!
Chợt, nàng chỉ cho Giang Thần ba người, là ba vị trí đầu trên Chiến lực bảng.
Giang Thần vừa nhìn qua, phát hiện ra quả nhiên là người yếu nhất bên trong các đệ tử truyền thừa.
- Người kia là ai vậy?
Giang Thần hỏi.
Không cần hắn chỉ, Ứng Vô Song đã biết hắn đang nói tới ai, người kia từ khi xuất hiện tới nay đã trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người.
Mái tóc đen dài phấp phới theo gió, khuôn mặt trắng nõn không có một chút tỳ vết nào cả, dưới mày kiếm dài nhỏ là một đôi mắt hạnh mang theo vẻ u buồn.
Bờ môi no đủ không có chút hồng hào nào cả, thế nhưng cũng không phải là trắng xám như bị bệnh.
Diện mạo như vậy, ở trên thân nam nhân là ngọc thụ lâm phong, nếu như là nữ nhân, có thể xưng là khuôn mặt đẹp tựa tiên thiên.
Người mặc trang phục bó sát người, khiến cho cả người hắn nhìn qua rất là phiêu dật.
Cho dù là ai, đứng ở bên cạnh hắn đều bị vầng sáng của hắn che lại.
Vì vậy mỗi người đều cách hắn rất xa, dùng một loại ánh mắt kính nể và sùng bái đánh giá hắn.
- Lệ Nam Tinh, đệ tử truyền thừa, là người trong mười vị trí đầu Thăng long bảng hạng nhất.
Khi Ứng Vô Song giới thiệu hắn, trong giọng nói cũng mang theo vẻ kính nể.
Giang Thần cả kinh, một trăm vị trí đầu, năm mươi vị trí đầu, mười vị trí đầu trong Thăng long bảng hạng nhất đều có ý nghĩa tượng trưng không giống nhau.
Mười người đứng đầu chính là nhân vật nổi tiếng trong Long vực, là thiên tài tài năng xuất chúng trong toàn bộ đại lục.
Giang Thần đi mấy bước về phía trước, muốn tra xét cảnh giới của Lệ Nam Tinh này.
Cũng không ngờ đến Lệ Nam Tinh lại nhận ra được, không biết vô tình hay là cố ý liếc mắt một cái nhìn về phía hắn.
Bên trong ánh mắt ưu buồn kia có áp lực khiến cho người ta nghẹt thở.
Đổi lại là những người khác, ngay cả thở dốc cũng rất khó khăn.
Lúc này, trên bầu trời lại có người không ít người tới nữa, là một đám Đại trưởng lão đã nhìn quen mắt.
- Ở trong Phi Long thành phát hiện ra bí tàng của Thần Long hoàng triều năm đó để lại.
- Bên trong bí tàng có tiểu thế giới tồn tại độc lập, có bố trí kết giới, chỉ cần cảnh giới vượt qua Thông thiên cảnh, đều không thể tiến vào được.
- Các đệ tử bỏ chuyện đang làm, đi tới bí tàng!
- Ở bên trong bí tàng, chỉ cần có được bảo vật thì đều thuộc về mình, thế nhưng tài nguyên chiến lược, hoặc là thiên tài địa bảo chỉ có Đại tôn giả mới có thể dùng được thì phải giao cho Anh Hùng điện.
- Đương nhiên, những thứ này đều là công lao không nhỏ, Anh Hùng điện sẽ không để các ngươi thua thiệt. Năm người cống hiến lớn nhất, ta bảo đảm các ngươi sẽ tấn cấp lên Tôn giả.
Có thể thấy Anh Hùng điện rất là gấp gáp, từng câu rồi lại từng câu làm cho các đệ tử đều rất chấn động.
Trọng lượng của tin tức này thực sự quá lớn, ngay cả Giang Thần cũng mất nửa ngày mới kịp phản ứng lại được.
Chợt, hắn nhìn xung quanh ở trong đám người, tìm kiếm bóng người của Phi Nguyệt.
Bí tàng của Thần Long hoàng triều có liên quan không nhỏ với người có hoàng huyết.
Nhưng Giang Thần nghĩ đến chuyện Đại Hạ hoàng đế chết ở trong tay của hắn, hắn cũng không tiện đi tìm nàng.
- Lần này không chỉ có Anh Hùng điện chúng ta mà tám đại thế gia truyền thừa, các môn các phái đều sẽ đi, cùng với Tà Vân điện nữa!
- Vì lẽ đó các ngươi cần phải đoàn kết hành động, nên đi cùng với người khác.
- Lệ Nam Tinh, Lâm Kinh Vũ, Hạ Đình, lấy ba người các ngươi dẫn đầu, ở bên trong bí tàng nhất định phải chiếu cố lẫn nhau.
Không cho các đệ tử hỏi, Đại trưởng lão cũng đã nói.
- Tổ chức trước đó mà ba người các ngươi thoát ly, bây giờ đi về tạm thời tiếp quản đi.
- Không thành vấn đề.
Ba vị đệ tử truyền thừa Lệ Nam Tinh, Lâm Kinh Vũ, Hạ Đình đứng ra, từng người nói chuyện với những tổ chức mà bọn hắn sáng lập ra trước đây.
- Kiếm Minh, tới bên này.
Lâm Kinh Vũ kia nói một tiếng, thế nhưng rất nhanh hắn đã nhíu nhíu mày, lại nói:
- Người của Kiếm Minh đâu rồi?
Hóa ra, người đi tới chỗ hắn rất ít.
- Mặc Kiếm Phi, chuyện gì thế này? Ta giao Kiếm Minh cho ngươi, ngươi lại làm cho Kiếm Minh biến thành như vậy sao?