Toàn bộ quá trình giống như nước chảy thành sông, rất ung dung, khoảng cách lần trước từ Hóa long trì trở về còn chưa tới một tháng, có thể nói là tốc độ tu hành đã tiến triển cực nhanh.
- Hiệu quả của Hóa long trì đã phát huy đến cực hạn, từ hậu kỳ đến Thần du cảnh sẽ không còn nhanh chóng như vậy nữa.
Giang Thần nghĩa vậy, không khỏi cảm thấy tiếc nuối.
Dùng tuổi tác, cảnh giới, trình độ võ học của Giang Thần, cũng được coi như là thiên tài ở bên trong môn phái.
Nhưng mà, không thành Thần du cảnh, ở trong Thiên Đạo môn vẫn chỉ là đệ tử chưa trưởng thành như cũ.
- Đi ra ngoài rèn luyện, hoàn thành một chút nhiệm vụ, sau khi trở về lại cố gắng thêm một quãng thời gian nữa.
Giang Thần đã quyết định, khi đang chuẩn bị đi thì bên ngoài Xích tiêu phong truyền đến tiếng gào vang dội.
- Giang Thần! Đi ra đánh một trận!
Thanh âm cực lớn, cả Xích tiêu phong đều có thể nghe thấy được. Giang Thần đi ra khỏi phòng thì đã nhìn thấy Mạnh Hạo và đám người Giang Lộ tụ tập ở bên cạnh quảng trường, ngẩng đầu nhìn lên trên không trung.
Mấy chiếc thuyền phi hành xếp thành hàng ngang, trên mặt có đầy người đang đứng, giống như quân đội công thành, mang đến cảm giác ngột ngạt to lớn cho người của Xích tiêu phong.
Cầm đầu là một người thanh niên, thân thể cao lớn, vẻ mặt ngạo khí, ở trên cao nhìn xuống đánh giá người phía dưới.
Nhìn thấy Giang Thần đi ra, hắn nói:
- Rất tốt, xem ra ngươi cũng không phải là con rùa đen rút đầu! Tới đây đánh với ta một trận!
Giang Thần dùng ánh mắt như liếc nhìn kẻ ngu ngốc để đánh giá đối phương, sau khi xác định không quen biết hắn mới nói:
- Ngươi không có tư cách đánh một trận với ta.
- Nực cười! Ta xếp hạng thứ 451 ở Tân hỏa bảng, còn cao hơn ngươi rất nhiều.
Thanh niên này quát lạnh một tiếng.
Giang Thần muốn cười, sau khi hắn giết chết Trương Sĩ Siêu thì đã trở thành nhân vật trước top 500 của Tân hỏa bảng.
Nhưng mà, xưa nay hắn khinh thường ra tay.
Hắn là một người kiêu ngạo, cho rằng xếp sau mấy trăm người là một chuyện rất mất mặt.
Chỉ là lại có người rất có khí thế báo ra xếp hạng của bản thân, vẻ mặt còn rất kiêu ngạo, quả thực khiến cho hắn không thể nào hiểu được.
Lúc này, Văn Tâm đi tới bên cạnh hắn, mở miệng nói:
- Hắn tên là Lý Tùng, là người của Thiên Vương phong.
Lý Tùng này cũng là đệ tử nội môn, không muốn kiến tạo một ngọn núi của riêng mình mà lại muốn nương nhờ vào Thiên Vương phong, trở thành một thành viên dưới trướng của Ninh Hạo Thiên.
Bây giờ hắn ta đang đến giáo huấn Giang Thần giúp Ninh Hạo Thiên.
Cảnh giới của hắn chính là hậu kỳ đỉnh cao, có thể đi vào Tân hỏa bảng đã nói rõ thực lực của hắn không yếu, không phải võ học cao thâm thì chính là có công pháp huyền bí lợi hại.
Nghe được là người của Thiên Vương phong, Giang Thần có chút hứng thú nhảy lên trên thuyền phi hành, đang muốn đi tới trước người Lý Tùng, không nghĩ tới Văn Tâm lại đi lên theo hắn.
Giang Thần còn muốn hỏi thì lại phát hiện Văn Tâm ra nhìn về phía đám đệ tử phía sau Lý Tùng, trong đó có một nữ tử, hai mắt đang nhìn về phía Văn Tâm.
Bốn con mắt va chạm, toát ra mùi thuốc súng, Giang Thần mơ hồ đoán ra được cái gì đó.
Sau khi thuyền phi hành lên tới độ cao nhất định, Giang Thần phát hiện ra ngoại trừ vẻ mặt của đám đệ tử trên thuyền phi hành của Lý Tùng có sắc mặt bất thiện ra thì những đệ tử khác đều ôm thái độ xem kịch vui.
- Ngươi đến đây để ra mặt giúp Ninh Hạo Thiên sao?
Giang Thần nói.
Nghe thấy hắn nói như thế, đám người Lý Tùng ngẩn ra, lập tức nổi giận.
- Ngươi mà cũng dám gọi thẳng tên của Ninh sư huynh sao?
- Thực sự là làm càn, rõ ràng chỉ là một Tụ nguyên cảnh yếu đuối mà đã cho rằng có thể đánh đồng được với Ninh sư huynh sao?
- Chỉ là hậu kỳ nhập môn, chờ hắn trở thành Thần du cảnh thì Ninh sư huynh cũng đã đạt đến Thông thiên cảnh rồi!
Ở trong mắt đám người Lý Tùng này, Giang Thần không so sánh được với Ninh Hạo Thiên.
Giữa hai người, một rồng một rắn.
Thế nhưng giọng nói vừa nãy của Giang Thần lại rất giống như không ý thức được điểm ấy, thực sự khiến cho người ta không nhịn được muốn giáo huấn hắn một phen.
- Ta cho rằng ngươi không thể tiến vào top 500 người đứng đầu Tân hỏa bảng, ở nơi thí luyện, ai biết ngươi giết chết Trương Sĩ Siêu thế nào chứ? Dùng độc hoặc là ám hại, tất cả đều có khả năng a!
Lý Tùng muốn cho Giang Thần biết rõ chênh lệch của mình và Ninh Hạo Thiên, hắn lạnh lùng nói:
- Có bản lĩnh thì tới so với ta.
- Ta đồng ý, so ra sao đây?
Giang Thần nói.
Lý Tùng nhiều lần sử dụng phép khích tướng cũng không nghĩ tới Giang Thần lại đồng ý sảng khoái như vậy. Hắn kinh ngạc, đồng thời lại mừng rỡ như điên.
Hắn không để Giang Thần vào trong mắt, vốn hắn cho rằng phiền toái lớn nhất là Giang Thần không chịu đồng ý.
- Được, chúng ta Thiên chiến!
Thiên chiến!
Nghe thấy hai chữ này, các đệ tử đến xem trò vui ồ lên.
Văn Tâm biến sắc, có chút lo lắng nhìn về phía Giang Thần.
Thiên chiến, Giang Thần cũng biết.
Thông qua thuyền phi hành, hai người tỷ thí lên tới độ cao vạn trượng, dùng thuyền phi hành làm võ đài, liều mạng chiến đấu.
Nếu như có người rơi xuống mà ngã chết, bên còn lại không cần chịu trách nhiệm.
- Ngươi có dám không?
Lý Tùng khiêu khích nói.
- Có gì mà không dám cơ chứ?
Giang Thần cười, hỏi ngược lại một câu.
Dáng vẻ này của hắn lại khiến cho Văn Tâm nhớ tới tình cảnh lần thứ nhất gặp mặt, loại cảm giác như đã tính trước, cho dù có biến cũng không bị kinh sợ đến mức run rẩy, mị lực tự tin đã hấp dẫn nàng.
- Được, bắt đầu!
Ánh mắt của Lý Tùng khi nhìn về phía Giang Thần giống như đang nhìn một kẻ đã chết vậy.
Sau đó hắn ra lệnh, từng chiếc từng chiếc thuyền phi hành chờ đợi đã lâu, bay đến trước người Giang Thần và Lý Tùng. Mỗi một chiếc thuyền phi hành cao thấp cách xa nhau mười thước, hình thành một bậc thang đi lên trên không trung.
- Đây là cờ khống chế của ngươi.
Lý Tùng lấy ra một cái cờ nhỏ rồi ném cho Giang Thần. Bản thân mình thì nhảy lên từng chiếc từng chiếc thuyền phi hành, rất nhanh đã lên trên đầu của tất cả mọi người.
Sau khi chiếc thuyền phi hành lên trên cao, các thuyền phi hành phía dưới lần nữa bay lên, hình thành giai đoạn mới.
Lý Tùng không chút do dự, tiếp tục đi lên bên trên, rất nhanh, bóng người của hắn đã trở nên mơ hồ, trong lòng người xem run rẩy. Nếu như từ trên độ cao như vậy ngã xuống, tuyệt đối sẽ tan xương nát thịt.
Giang Thần xác định cờ khống chế không có vấn đề, sau đó hắn cũng bước lên thuyền phi hành, đuổi theo Lý Tùng.
- Cẩn thận một chút.
Văn Tâm nói một câu, âm thanh nhỏ đến mức làm cho nàng hoài nghi không biết Giang Thần có thể nghe thấy được hay không.
Bỗng nhiên, một nữ tử nhảy lên nàng thuyền phi hành, đứng ở trước người Văn Tâm, như cười mà không phải cười đánh giá nàng.
Chính là nữ tử tiếp xúc ánh mắt với Văn Tâm.
Thiếu nữ này có dung mạo rất đẹp, tuổi tác gần như bằng Văn Tâm, ăn mặc y phục của đệ tử ngoại môn, đứng chung một chỗ tạo thành tương phản rõ rệt.
Trên phương diện dung mạo, ngũ quan của thiếu nữ không tinh xảo bằng Văn Tâm, thiếu đi chút lạnh lẽo. Chỉ có điều vóc người của nàng nóng bỏng, đôi ngọc thỏ no đủ khiến cho trường bào đệ tử rộng rãi phình ra.
- Muội muội ngoan của ta, ngươi thật là không có ánh mắt nhỉ.
Lúc thiếu nữ này nói chuyện vẻ mặt tươi cười, nhưng lại tràn ngập vẻ trêu tức.
- Hừ, hôn thê của Ninh Hạo Thiên là công chúa, chúng ta chỉ là quận chúa, ngươi đang tự mình tìm cái chết đó.
Văn Tâm lạnh lùng nói.
- Nhiệm vụ là vương triều truyền xuống, sợ cái gì chứ? Huống chi không có nam nhân nào mà không đứng núi này trông núi nọ, coi như Ninh Hạo Thiên có hôn thê, hắn cũng từng thân cận với Lý Tuyết Nhi, không phải kết quả cũng không có gì hay sao?
Thiếu nữ không phản đối mà còn nở một nụ cười, tuổi còn trẻ, nhưng mị lực đã bắn ra bốn phía, một cái nhíu mày một nụ cười cũng đã dẫn tới không ít người quan tâm.
Thiên Đạo môn ở trong cảnh nội của Đại Hạ vương triều, nhưng mà sự mạnh mẽ của Thiên Đạo môn đã uy hiếp đến vương triều.
Chỉ có điều song phương đều hiểu rõ, với tình huống của Hỏa vực hiện nay, song phương không thể giao chiến.
Nhưng mà, hoàng triều không thể ngồi coi Thiên Đạo môn trở nên mạnh mẽ từng ngày từng ngày được.
Đặc biệt là đại đa số đệ tử Thiên Đạo môn đến từ Sở quốc, cho nên vương truyền đã sắp xếp không ít nội tuyến tiến vào Thiên Đạo môn.
Thế nhưng cho dù là như vậy thì vương triều vẫn cho rằng không đủ để an toàn như cũ. Mà vẫn để quận chúa các nơi gia nhập vào môn phái, thân cận với những đệ tử Thiên Đạo môn có hi vọng trở thành hạt nhân của môn phái, tốt nhất là có thể trở thành chưởng giáo.
Một khi thành công là có thể nắm giữ được rất nhiều bí mật của Thiên Đạo môn.
Thiếu nữ trước mắt này là Thiên Lan quận chúa, lựa chọn Ninh Hạo Thiên của Thiên Vương phong, hành động này rất thông minh, nhưng độ khó khăn rất lớn. Bởi vì Ninh Hạo Thiên không phải là đệ tử có thể tùy tiện câu dẫn được.
Thiên Lan quận chúa cho rằng Văn Tâm và Giang Thần đi chung với nhau là do ôm tâm tư hy vọng Giang Thần có thể là hắc mã.
Lựa chọn của Văn Tâm và Thiên Lan là hai thái cực với nhau.
Độ khả thi của việc Ninh Hạo Thiên trở thành thành viên quan trọng của Thiên Đạo môn rất lớn, nhưng muốn câu dẫn Ninh Hạo Thiên lại rất khó khăn.
Giang Thần ở trong môn phái tứ cố vô thân, Văn Tâm rất dễ dàng trở thành thân tín của hắn. Thế nhưng, muốn Giang Thần trở thành thành viên quan trọng của môn phái, độ khả thi sẽ lớn bao nhiêu cơ chứ?
Vì vậy, Thiên Lan khịt mũi coi thường đối với lựa chọn của Văn Tâm.