Giang Thần dùng giọng ồm ồm nói.
Nam tử tóc tím nhếch miệng nở nụ cười, nói:
- Đứng thứ bảy Công tử bảng, có thể tùy ý giết chóc, nhưng không thể tùy ý cướp đoạt.
Một câu nói, tràn ngập vẻ châm chọc.
Đám tiểu thương xung quanh hơi thay đổi sắc mặt, làm bộ không nghe thấy câu nói này.
- Ha ha ha ha.
Giang Thần bị lời nói giỡn này làm cho cười ha hả, âm thanh đặc biệt vang dội, hắn lại đi mấy bước về phía quầy hàng này, nói:
- Đưa Ô kim hung thiết cho ta nhìn một chút được chứ?
- Ngươi có thứ ta muốn sao?
Nam tử tóc tím đánh giá hắn, rất nhanh lông mày đã nhăn lại.
- Sao vậy? Ngươi xem thường ta sao?
Giang Thần biết bây giờ bề ngoài mình nhìn qua rất xấu xí, cho nên hắn giả vờ tức giận.
Nam tử tóc tím do dự một lúc, lại lấy ra một khối thép từ trong lòng, như là lấy từ trên đồ sắt gì vậy, không đầy đủ, cũng chỉ lớn hơn bàn tay một chút mà thôi.
Ánh sáng kim loại lộng lẫy đã ảm đạm, trái lại còn có chỗ rỉ sét.
- Cái gì mà thu hút chứ, chỉ là một khối mảnh vỡ mà thôi.
Giang Thần bất mãn nói.
- Đây là thứ có được từ bên trong hạt giống hoàng kim, nếu như ngươi thật sự có thứ ta muốn thì cũng là thứ đến từ chính hạt giống hoàng kim. Như vậy đã nói rõ giá trị của chúng nó bằng nhau, các thế lực lớn không phải là người ngớ ngẩn đâu nhé.
Nam tử tóc tím nói.
Lời này rất là có lý, một đám chân hỏa nho nhỏ của Giang Thần đổi lấy khối Ô kim hung thiết này, rất khó nói là kiếm lời hay là thiệt thòi.
- Ầy!
Giang Thần lấy ra chân hỏa, bỏ vào trên chỗ bán hàng.
Nam tử tóc tím vẫn nửa tin nửa ngờ đại hỉ, không nghĩ tới Giang Thần lại thực sự có vật này.
Hắn không phải là một người làm ăn, sau khi xác định chân hỏa không phải giả, hắn không quan tâm tới Ô kim hung thiết nữa mà trực tiếp thu hồi chân hỏa.
Có điều, khi hắn vừa liếc nhìn Giang Thần, có chút ngại ngùng nói:
- Mặc Ly không có được Ô kim hung thiết, rất là bất mãn, tạo áp lực trong bóng tối, không ai dám đổi với ta, như vậy sẽ đắc tội với hắn, ngươi phải cẩn thận.
- Ha ha ha, đắc tội thì thế nào chứ? Hắn giết chóc quả đoán thì cũng phải có lý do, nếu muốn ra tay cướp đồ vật của ta, ta nghĩ hắn đã sớm bị hạ xuống khỏi bảng rồi.
Giang Thần dửng dưng như không, không để ở trong lòng.
Nam tử tóc tím muốn nói lại thôi, hắn muốn nói Mặc Ly sẽ không công khai đến, nhưng mà sẽ giở ám chiêu, một sơ kỳ viên mãn như ngươi sẽ không đề phòng được đối phương.
- Đã như vậy, có duyên gặp lại.
Có điều hắn thấy Giang Thần lẫm liệt, cũng không nhắc được, cho nên hắn thu quầy hàng rồi lập tức rời đi.
Giang Thần bỏ mảnh vỡ Ô kim hung thiết vào trong ngực, nghênh ngang rời đi.
Cùng lúc đó, tiểu thương và những người đi đường trên con đường này chú ý tới có một nhóm người có hành tung khả nghi, mấy người đi theo Giang Thần, mấy người khác thì nhanh chóng chạy đi theo một phương hướng khác.
- Ài, có người sắp gặp xui xẻo rồi.
Mọi người đều hiểu rõ đó là người của Mặc gia, muốn làm rõ hành tung của Giang Thần, sau đó sẽ đi thông báo cho Mặc Ly biết.
Mấy người đi theo Giang Thần nhìn hắn đi vào một cái hẻm nhỏ, lặng lẽ đi theo.
Thế nhưng rất nhanh bọn họ đã phát hiện bên trong là ngõ cụt, Giang Thần đã biến mất không thấy đâu nữa.
Chuyện này làm cho bọn họ sợ hết hồn, lập tức nhảy lên bên cạnh nóc nhà và phần cuối bức tường của ngõ, nhưng vẫn không phát hiện ra được Giang Thần đâu cả.
Dường như Giang Thần biết bay vậy.
Sau khi xác định không ai theo dõi, Giang Thần lại tìm một căn phòng ốc không có người ở lại, bắt đầu bố trí một môn trận pháp dùng cho tu hành.
Tên của trận pháp là Nhất Niệm Vĩnh Hằng.
Là đại trận pháp dùng để lĩnh ngộ võ học, hiệu quả là tiết kiệm thời gian.
Hiện tại Giang Thần cũng không đủ vật liệu và thực lực để bố trí trận pháp xoay chuyển thời gian, thế nhưng môn trận pháp này lại có thể khiến cho thần hồn không quan tâm tới thời gian xói mòn.
Giống như suy nghĩ một chuyện vậy, cần vài giờ, thế nhưng ở bên trong Nhất Niệm Vĩnh Hằng lại rút ngắn đến một khắc, thậm chí còn có thể ngắn hơn nữa.
Khuyết điểm là dễ dàng xé rách thần hồn, không cẩn thận sẽ biến thành người ngớ ngẩn, chỉ có người có thần hồn đủ mạnh mẽ thì mới có thể chịu nổi.
Khi Giang Thần còn là Tụ nguyên cảnh đã có được thần thức không thua gì Thần du cảnh, có thể thấy được thần hồn của hắn đã vượt xa người thường.
Chỉ là môn trận pháp này chung quy vẫn có nguy hiểm, hơn nữa trình độ võ học chú ý tới ngộ tính, dục tốc thì bất đạt.
Thông qua Nhất Niệm Vĩnh Hằng để lĩnh ngộ, nói rõ bản thân cũng đã nôn nóng.
Môn trận pháp này, muốn bố trí rất là tiêu hao tinh lực, hơn nữa trong một đoạn thời gian rất dài chỉ có thể dùng một lần, hiệu quả tùy theo từng người.
Nếu là thiên tài, có thể thông qua Nhất Niệm Vĩnh Hằng mà hoàn thành kỳ tích.
Hạng xoàng xĩnh, không nói tới việc lãng phí thời gian, còn có thể bị hỏng thần hồn.
Giang Thần không muốn suy nghĩ mình là thiên tài hay là hạng người xoàng xĩnh, hắn chỉ muốn làm được chuyện mà hắn cần làm, bất kể kết quả ra sao thì cũng phải đi cứu Thủy Sanh.
Sau khi trận pháp được bố trí kỹ càng, hắn thả mảnh vỡ Ô kim hung thiết ở trước người, phân tán thần hồn ra ngoài.
Thần hồn như nước, không ngừng cọ rửa mảnh vỡ, tạp chất bên ngoài bị giội rửa đi, sau đó lực lượng ở bên trong hiện ra.
Ô kim là một loại sắt thép rất đặc thù, tính chất so với Huyền Thiết còn mềm mại cứng cỏi hơn. Điểm đặc thù nhất chính là, nơi xuất hiện ô kim tất có giết chóc xảy ra.
Loại giết chóc này là loại cỡ lớn, thí dụ như chiến trường vậy.
Vì vậy ô kim cũng được gọi là Ô kim hung thiết.
Không ai biết là bởi vì trước tiên có giết chóc cho nên mới dẫn đến Ô kim hung thiết hình thành, hay là Ô kim hung thiết tồn tại cho nên mới khiến giết chóc xảy ra.
Chuyện không thể tra cứu được, cũng không ai để ý tới nó.
Tình huống bây giờ là Ô kim hung thiết là tài nguyên rất hi hữu, sử dụng nó làm tài liệu để chế thành linh khí, như vậy đều là người hung danh lan xà.
Hồng Vũ Kiếm xếp hạng thứ bảy trong Thánh vực kiếm trì chính là một trong số đó, bởi vì thanh kiếm này giữ máu, có thể duy trì máu trên đó một ngày một đêm, dưới trời mưa tầm tã.
Bị thần hồn của Giang Thần kích hoạt, Ô kim hung thiết tự động bay lên, phong mang vô hình làm cho mặt đất và vách tường xuất hiện từng đạo từng đạo vết rách.
Có phong mang phóng tới chỗ Giang Thần, nhưng hắn không né không tránh, mục đích chính là hấp thu những phong mang này.
Chuyện này với việc tăng lên Kim tâm ý cảnh của hắn có giúp đỡ rất lớn.
Có điều, chỗ lợi hại của Ô kim hung thiết cũng là tai hại của nó, đó là giấu diếm giết chóc sẽ ảnh hưởng tới tâm trí của con người.
Nhưng Kim tâm ý cảnh chính là chủ giết chóc, vì lẽ đó đây là một thanh kiếm hai lưỡi, tất cả đều dựa vào người tu hành tự mình nắm bắt mà thôi.
Nửa canh giờ trôi qua rất nhanh, đối với thân Giang Thần ở trong trận pháp mà nói, thời gian mới gần như được nửa ngày.
Ánh sáng trên khối Ô kim hung thiết này dần dần tắt đi, rất nhanh đã rơi xuống đất.
Giang Thần lần nữa mở mắt ra, thu hồi Ô kim hung thiết, mảnh vỡ này đã vô dụng đối với hắn, thế nhưng đối với những người còn chưa lĩnh ngộ thì lại khác.
- Vẫn không thể bước vào Kim chi tiểu đạo.
Giang Thần có chút tiếc nuối.
Ý cảnh võ học phân chia có khác biệt với võ học chân chính.
Dùng kiếm mà nói, võ học là: Kiếm điểm, mô hình kiếm ý, kiếm ý hoàn chỉnh, trở thành truyền nhân kiếm đạo hoặc là tự nghĩ ra kiếm đạo.
Ý cảnh võ học cũng có ba giai đoạn từ trước kiếm điểm đến kiếm ý hoàn chỉnh, chỉ là không có cách gọi giống nhau mà thôi, mà đổi thành nhập môn, đại thành, viên mãn.
Ba giai đoạn cơ sở, chính là nửa bước tiểu đạo, tiểu đạo, nửa bước đại đạo, đại đạo. Bởi vì là ý cảnh võ học cho nên không cần thu được truyền thừa của người khác, thiên địa chính là truyền thừa của bọn họ.
Trước đó Lý Thấm có được thần cốt, hoàn thành ba giai đoạn cơ sở, đạt đến nửa bước tiểu đạo.
Trước đây Giang Thần luyện kiếm, phong mang của kiếm khiến cho hắn ít nhiều cũng có chút trình độ ở trên Kim tâm ý cảnh.
Bây giờ có được Ô kim hung thiết, đã đạt đến viên mãn.
- Thủy Sanh, chờ ta ngưng tụ xong thần huyệt thì ta sẽ đến cứu ngươi!