Không giống vẻ tự tin như khi đối mặt với Ứng Vô Song, Giang Thần rất trọng thị quyết chiến ba ngày sau.
Bởi vì như vậy cho nên hắn mới đến Thánh Phong thương hội, định mua sắm một phen.
Trước lúc này, rất nhiều bí pháp và bảo điển của hắn đều vì hắn quá nghèo mà không thể dùng tới, hiện tại Thánh Viện cấp cho hạn mức một ngàn vạn nguyên thạch thượng cấp, rốt cục đã có thể làm cho hắn hơi bày ra được một bộ phận thực lực của đệ nhất công tử Thánh vực rồi.
- Vị công tử này, thiếu gia của chúng ta mời ngươi qua đó, bằng hữu của ngươi cũng ở đó.
Bỗng nhiên, ở phía sau lưng hắn truyền tới một âm thanh.
Giang Thần và Ứng Vô Song quay đầu nhìn lại, một người trung niên mặc y phục quản gia đang mỉm cười nói.
Nếu không phải vì y phục và thái độ trên người hắn thì rất khó khiến cho người ta tin tưởng được một người khí độ phi phàm như vậy sẽ là một vị quản gia.
Nguyên nhân chính là như vậy, cho nên gia tộc có quản gia như vậy, tuyệt không đơn giản.
Giang Thần nhìn về phía phòng bao vừa này, một đôi con mắt đẹp đẽ đang nhìn về phía mình.
- Dẫn đường đi.
Giang Thần nói.
Quản gia có chút bất ngờ, bởi vì nghề nghiệp cho nên hắn đã dưỡng thành một loại phán đoán trực giác đối với phẩm chất của người khác.
Hắn có thể nhìn ra người nào là người trong dân gian không được thế gia bồi dưỡng, còn có đám công tử bột, hay là đệ tử tinh anh đã được dạy dỗ cẩn thận kia nữa.
Nhưng mà, hắn không nhìn thấu được Giang Thần.
Bởi vì khí chất mà Giang Thần biểu hiện ra, trong lúc vung tay nhấc chân, hắn chưa từng thấy được ở trên người của bất kỳ một công tử nào ở trong Thánh thành.
- Hả?
Mãi đến khi Giang Thần nghi hoặc nhìn hắn, vị quản gia này mới phản ứng kịp, hắn áy náy nở nụ cười, dẫn đường ở phía trước.
Đi tới phòng khách, bên trong so với tưởng tượng còn náo nhiệt hơn, vốn hắn tưởng rằng là Phi Nguyệt quen biết với một vị công tử nào đó ở trong Thánh thành, bây giờ nhìn lại, càng giống như là một lần tụ hội thì đúng hơn.
- Giang Thần, vị này chính là Sử Văn Huyền, công tử Sử gia.
Phi Nguyệt nói.
Sau khi nàng giới thiệu, một vị công tử văn nhã bên trong phòng bao đứng dậy bắt chuyện một tiếng với Giang Thần.
- Ứng cô nương, đã lâu không gặp.
Giang Thần đang muốn mở miệng đáp lễ thì vị Sử Văn Huyền này đã dời ánh mắt tìm về phía Ứng Vô Song.
Người ở trong phòng khách nở một nụ cười trào phúng, Sử Văn Huyền vừa ý Ứng Vô Song cho nên mới gọi Giang Thần tới.
Phi Nguyệt không biết điểm ấy cho nên mới bị người ta lợi dụng.
Ứng Vô Song cũng không có ý thức được việc này, nàng tùy ý gật gật đầu.
- Đi vào ngồi đi.
Sử Văn Huyền nói.
Ứng Vô Song đang muốn đi vào, thế nhưng Giang Thần lại đưa tay ngăn cản, chỉ nghe thấy hắn nói:
- Ta thấy Sử công tử không có lời gì muốn nói với ta, cáo từ.
- Ồ, vậy ta cũng không bắt buộc, Ứng cô nương ở lại đi.
Sử Văn Huyền sửng sốt một chút, cười lạnh nói.
- Nếu như nàng đồng ý.
Giang Thần nói.
Ứng Vô Song không cần mở miệng cũng đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra nàng trực tiếp xoay người rời đi.
Lần này, nụ cười trên mặt Sử Văn Huyền cứng đờ.
Ngay khi Giang Thần muốn đi, bên trong phòng bao có một tên thanh niên đứng ra, hắn nói:
- Sử công tử mời ngươi như vậy mà cũng không tiến vào uống chén rượu sao, quá không nể mặt mũi rồi!
- Không cho, làm sao?
Giang Thần hỏi ngược lại một câu, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Phi Nguyệt.
Phi Nguyệt không dám nhìn thẳng vào ánh mắt kia mà quay đầu đi.
Những người khác trong phòng bao đều bởi vì lời này của Giang Thần mà căm phẫn sục sôi.
- Có thể kết bạn với Sử công tử là vinh hạnh của ngươi, không ngờ ngươi lại không biết quý trọng!
- Ta biết, hắn sợ sệt bằng hữu của mình ghét bỏ hắn, ở chỗ này sẽ tự ti mặc cảm.
- Phòng bao này không phải ai cũng có tư cách tiến vào, người ở chỗ này có thể hưởng thụ được rượu ngon nhất và chiêu đãi tốt nhất. Khi bán đấu giá cũng sẽ có người của thương hội giảng giải về các vật phẩm.
Khi bọn hắn nói chuyện, Sử Văn Huyền giữ yên lặng, con mắt híp thành một sợi tơ, có hàn quang lập lòe.
Sự hiếu kỳ của hắn đối với Giang Thần còn chưa tới mức mời đến phòng khách của mình, khi biết có mỹ nhân như Ứng Vô Song ở đây thì hắn mới mời.
Giang Thần chỉ là vật tặng kèm mà thôi.
Hắn không sợ Giang Thần nhìn thấu, cho rằng đối phương sẽ không bỏ qua cơ hội kết bạn với hắn, thế nhưng lại không nghĩ rằng tính khí của đối phương lại lớn như vậy.
Vốn Giang Thần đã không muốn để ý tới, kết quả những người này lại còn đứng ra ngăn cản Giang Thần.
- Đi xin lỗi với Sử công tử!
Bọn họ đưa ra yêu cầu.
- Nếu như không thì sao?
Giang Thần cười lạnh nói.
- Sử công tử.
Phi Nguyệt đi tới, nói:
- Ngươi làm như vậy là làm khó ta, xin hãy cho bọn họ đi đi.
- Ồ?
Con mắt của Sử Văn Huyền đột nhiên trợn to, vung tay ra đánh một cái tát.
Cũng còn may Y Tình phản ứng đúng lúc, bảo vệ được Phi Nguyệt, đồng thời còn tiếp được một chưởng của Sử Văn Huyền.
- Một công chúa từ nông thôn tới, cho ngươi mấy phần mặt mũi mà còn muốn mở miệng đòi hỏi hay sao?
Sử Văn Huyền đối mặt với lửa giận của nhị nữ cũng không có ý giải thích, trái lại còn trào phúng một tiếng.
- Ngươi!
Phi Nguyệt tức điên lên, từ sau tỷ thí Thánh Viện, tiếng tăm của nàng ở trong Thánh thành cũng không nhỏ, hôm nay đi dạo phố với Y Tình lại được vị công tử Sử Văn Huyền nho nhã lễ độ này mời, tới xem đồ vật bán đấu giá trong Thánh thành cao bao nhiêu.
Thế nhưng lại không nghĩ rằng vị Sử Văn Huyền này nhìn qua phong độ ngập trời, thế nhưng khí độ lại nhỏ như thế.
- Phi Nguyệt, chúng ta đi thôi!
Y Tình lôi tay Phi Nguyệt đi tới cửa, thế nhưng người ngăn cản Giang Thần cũng chặn cửa lại.
Trong lúc giằng co, rốt cục Thánh Phong thương hội đã đứng ra, quản sự mà Giang Thần gặp trước đó dẫn người tới đây.
- Sử công tử, đã xảy ra chuyện gì?
Quản sự hỏi.
- Người này vô lễ với ta.
Sử Văn Huyền nói.
Quản sự nhận ra Giang Thần, sắc mặt hắn có chút khác thường, nói:
- Sử công tử, vậy chúng ta sẽ dẫn hắn xuống.
- Đuổi hắn ra ngoài đi, có hắn ở đây sẽ ảnh hưởng tới sự hăng hái của ta.
Sử Văn Huyền nói.
- Chuyện này... tôn chỉ của Thánh Phong thương hội là người tới là khách...
- Lời như vậy ta không muốn nghe, ngươi không làm nổi thì là do năng lực của ngươi có vấn đề, như vậy, ta sẽ bảo Thánh Phong thương hội thương lượng đổi lại một người khác.
Sử Văn Huyền ngắt lời hắn, vẻ mặt rất chán ghét.
Hắn đã tùy hứng quen rồi, từ việc đánh Phi Nguyệt một tát là có thể nhìn ra được.
Ứng Vô Song từ chối làm cho hắn mất mặt, Giang Thần không biết cân nhắc đã làm hắn tức giận.
- Chúng ta vô lễ với ngươi sao? Ta cũng muốn hỏi một chút, là ai mời chúng ta tới? Ngươi có tư cách gì bảo Thánh Phong thương hội đuổi chúng ta đi chứ?
Ứng Vô Song đã nhịn đủ lâu ở trong Anh Hùng điện, ở bên ngoài cũng không muốn tiếp tục nhịn nữa.
- Chỉ bằng vào cái này.
Sử Văn Huyền cười lạnh một tiếng, lấy ra một tờ tấm thẻ màu tím, rất là tinh tế, trên mặt thẻ toả ra ánh sáng lộng lẫy, trên mặt có đồ văn một con mãnh hổ.
- Thẻ Tử Hổ!
Đây là một loại thẻ cao cấp từ Thánh thành tiền trang, chỉ có thế lực lớn mới có thể nắm giữ được.
Lão bản lớn nhất của Thánh Phong thương hội chính là Thánh thành tiền trang, đám người quản sự đắc tội với người cầm thẻ Tử Hổ, hắn biết mình đang động phải phiền phức không nhỏ.
Quản sự còn đang do dự.
- Vì lẽ đó ngươi cho là mình có tấm thẻ này cho nên cao quý hơn so với chúng ta hay sao? Như vậy Thánh Phong thương hội sẽ nghe lời ngươi sao?
Ứng Vô Song cười lạnh nói.
- Không phải vậy sao?
Sử Văn Huyền không để ý đến vẻ châm chọc trong lời nói của nàng, trái lại còn rất là đắc ý.
- Vậy ta rất muốn biết, ngươi cầm một tấm thẻ Tử Hổ đã nghĩ tới việc thương hội sẽ giúp ngươi đối phó với người cầm thẻ Kim Long chưa?
Ứng Vô Song nói, cũng lấy ra một tấm thẻ tương đương, là màu vàng, toả ra ánh sáng nhàn nhạt, trên mặt thẻ có một con rồng.
- Thẻ Kim Long?
Đây là thẻ có cấp bậc cao nhất của Thánh thành tiền trang, ngay cả gia tộc của Sử Văn Huyền cũng không có tư cách thu được.
- Khách quý!
Quản sự hít vào một ngụm khí lạnh, nhìn về phía Ứng Vô Song ánh mắt vô cùng kích động.