Linh khí của Tà Vân điện, không ngờ lại biết xuất hiện ở trong tay đệ tử Anh Hùng điện.
Cũng không trách được đám người Hàn Ty Minh lại giật mình như vậy.
Nhưng dù có ra sao, Giang Thần, nắm giữ pháp khí sức chiến đấu đã tăng lên trên diện rộng, có thể sánh bằng Hàn Ty Minh.
- Chúng ta lại cười hắn là người yếu nhất trong đội ngũ.
Có người nói thầm một câu làm cho sắc mặt người ở bên cạnh biến hóa bất định.
Không ít người nhìn về phía Trình Thanh, muốn biết nàng đang suy nghĩ gì.
Răng của Trình Thanh cắn chặt bờ môi đỏ, cho dù trong lòng tràn ngập vẻ xấu hổ và lúng túng, thế nhưng nàng vẫn bị Giang Thần hấp dẫn.
Mái tóc đen phiêu dật, tuấn dật cũng không đáng ghét giống như vừa nãy nữa.
Vẻ mặt chăm chú, chăm chú, con ngươi thâm thúy bình tĩnh trấn tĩnh, có mị lực làm cho lòng người yên tâm.
Giống như kiếm của hắn vậy.
Giang Thần tuổi còn trẻ mà đã thể hiện ra thực lực hơn người, tự nhiên nhận xét phiến diện với hắn cũng sẽ tan thành mây khói.
Lúc này, Giang Thần kéo Truy tinh tiễn, nhắm vào Úy Trì Thiên.
- Chết tiệt!
Úy Trì Thiên sẽ không đàng hoàng làm một mục tiêu sống mà xông tới chỗ Giang Thần.
Thế nhưng vừa đi được mấy chục trượng thì hắn đã cảm nhận được sức mạnh ngưng tụ bên trong dây cung và mũi tên, hắn rất giật mình.
- Xem như ngươi lợi hại!
Úy Trì Thiên rơi xuống mặt đất, chạy về phía núi rằng, nhanh như chớp, sắp tới mức không còn cái bóng đâu nữa, lại có chướng ngại vật yểm hộ, rất có thể Truy tinh tiễn sẽ thất bại.
Giang Thần nín thở ngưng thần, không hề từ bỏ, phương hướng mũi tên chỉ đang di chuyển.
Sưu!
Dây cung nhảy lên, Truy tinh tiễn phá không mà đi, hầu như là ánh sáng lập lòe một cái đã nhắm vào mục tiêu.
Truy tinh tiễn rơi vào bên trong, mảnh núi rừng kia bị hủy triệt triệt để, giống như có một cái bàn tay lớn khủng bố đã bóp nát mảnh rừng rậm này.
Giang Thần và đám người Hàn Ty Minh chạy tới thì đã nhìn thấy Úy Trì Thiên nằm ở trong đất bùn màu vàng, Quỷ Thần giáp đã giải thể, Truy tinh tiễn bắn trúng bụng của hắn.
- Đã nghĩ kỹ di ngôn chưa?
Giang Thần bước lên phía trước từng bước một, Xích Tiêu kiếm phun trào ra ánh kiếm.
- Nếu không có pháp khí, ngươi đã sớm chết rồi!
Úy Trì Thiên rất không cam lòng, cảm giác mình thua rất đáng tiếc.
- Cảnh giới của ngươi cao hơn ta hai tầng, lại gọi ra Quỷ Thần giáp, hiện tại ngươi lại nói không công bằng sao?
Giang Thần lắc lắc đầu, trong giọng nói tràn ngập vẻ xem thường.
- Ngươi...
Úy Trì Thiên còn muốn nói gì nữa, thế nhưng Giang Thần không cho hắn cơ hội, Xích Tiêu kiếm đâm ra, cắt đi sinh cơ của hắn.
Hàn Ty Minh và những người khác của đội ngũ đi theo tới thấy cảnh này, vẻ mặt lập tức biến đổi.
Quả đoán trực tiếp như thế hiển nhiên cũng là người thường thường giết chóc.
Lại nghĩ tới thực lực của hắn, những người đã từng trào phúng Giang Thần cảm thấy nghĩ mà sợ.
- Giang Thần, tốc độ trưởng thành của ngươi thật đáng sợ!
Hàn Ty Minh là người kinh ngạc nhất trong mọi người, bởi vì hắn rất rõ thực lực trước đó của Giang Thần.
- Võ học của hắn bị ta khắc chế, Quỷ Thần giáp lại bị Truy Tinh Cung của ta khắc.
Giang Thần lau máu tươi trên thân kiếm, lại thu vào trong vỏ.
- Không thể nói như vậy được, hắn có thể giết chết chết Phong Tuyệt Trần, thực lực thấp nhất cũng là thứ bảy mươi chín trong Thăng Long bảng hạng nhất, thứ tự của ngươi lại tăng lên hai mươi, nói không chắc lần sau, ngươi sẽ trực tiếp tiến vào năm mươi vị trí đầu.
Hàn Ty Minh nói tới chỗ này, đột nhiên nghĩ đến trước đó hai người đã nói, rất có thể hắn sẽ bị Giang Thần coi là mục tiêu năm mươi người đứng đầu để khiêu chiến.
Nếu như thật sự như vậy, thậm chí còn bị thua, hắn sẽ không tức giận, trái lại còn cảm thấy là một loại vinh hạnh.
- Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?
Vẻ mặt Trình Thanh phức tạp đi tới, hỏi Giang Thần.
- Mười chín.
- Như vậy chẳng phải là hai mươi tuổi cũng chưa tới sao?
Trình Thanh kinh hô.
Nàng không biết Giang Thần còn chưa đầy mười chín tuổi, nói một cách nghiêm ngặt, còn mới mười tám tuổi.
Sau khi những người khác biết được tuổi tác của Giang Thần, trong lòng lại cả kinh.
Dùng tuổi tác của Giang Thần, thăng đến đầu bảng Thăng Long bảng cũng không phải là chuyện không thể nào.
Hứng thú của bọn họ đối với Giang Thần, thậm chí còn vượt qua bảo vật trên người của Úy Trì Thiên.
Mãi đến khi Giang Thần bắt đầu vơ vét ở trên thi thể mới nhắc nhở bọn họ điểm ấy.
Giang Thần tìm được một cái vòng ngọc, là linh khí chứa đồ, không gian bên trong gấp mấy lần nạp giới của hắn.
Trong này bảo vật bí tàng chiếm một nửa, có một lượng lớn Viêm Long tinh thạch và Thần Long Châu.
Giang Thần nhìn về phía Hàn Ty Minh, đối phương cũng nhìn sang chỗ hắn, đều nghĩ tới cùng một điểm.
Đó là nên phân chia bảo vật như thế nào.
- Thực lực của Úy Trì Thiên, coi như ta và hắn đánh thì cũng rất vất vả, bởi vì Thủy vực của hắn hạn chế võ học của ta, Quỷ Thần giáp ta càng không có cách nào phá được.
Hàn Ty Minh nói:
- Cho nên chúng ta lấy một phần mười, thứ còn lại của ngươi.
Nghe thấy hắn nói như thế, đám người Trình Thanh rất kích động, kính nể đối với Giang Thần là một chuyện, phân ít như vậy lại là một chuyện khác.
Chỉ là nghĩ đến biểu hiện lúc chiến đấu vừa nãy của mình, cả đám đều không chịu nổi được, cái gì cũng không giúp đỡ được.
Nếu như không phải có Giang Thần, bọn họ muốn giết chết Úy Trì Thiên thì đúng là có khả năng, nhưng cái giá phải trả sẽ rất là nặng nề.
Căn cứ vào số lượng bảo vật, một phần mười đã không ít rồi.
Giang Thần không có ý kiến, hắn cũng dựa vào Trình Thanh cho nên mới có thể tìm được người này.
Thậm chí nếu như Hàn Ty Minh muốn chia đều, hắn cũng có đồng ý.
Chỉ là sau khi làm như thế, hắn và đội ngũ sẽ mỗi người đi một ngả, hiện tại đương nhiên là tiếp tục tổ đội rồi.
Hắn đeo vòng ngọc của Úy Trì Thiên trên tay, nhét cái túi lớn mà hắn vẫn gánh vào bên trong.
...Cùng lúc đó, ở một mặt khác của bí tàng, đang có một nhánh đội ngũ chiếm cứ một ngọn núi.
Bọn họ rất phân tán, hình thành một phạm vi cảnh giới, không cho người ngoài tới gần.
Ở bên trong ngọn núi thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
- Có nói hay không! Ngươi và Giang Thần rốt cuộc có quan hệ gì!
Mặc Kiếm Phi vung côn bổng trong tay lên, đánh vào lưng người đang bị đặt câu hỏi.
Người phát ra tiếng kêu thảm là Lãnh Xuy Huyết mới tách ra khỏi Giang Thần.
- Hắn là người của Anh Hùng điện, ta là người Tà Vân điện, có thể có quan hệ gì chứ?
Lưng của Lãnh Xuy Huyết đã đầy rẫy vết thương, hắn bị nghiêm hình tra hỏi, cho nên khi nói chuyện cũng rất uể oải.
- Vậy tại sao hắn lại thả ngươi đi?
Mặc Kiếm Phi không tin, côn lại hạ xuống.
Lãnh Xuy Huyết kêu thảm một tiếng, mắng:
- Bởi vì hắn coi trọng chữ tín!
- Ngươi muốn chết!
Mặc Kiếm Phi không nghe được lời này nhất, hắn nổi giận đùng đùng, giơ côn lên thật cao.
- Được rồi.
Một thanh âm truyền đến, Mặc Kiếm Phi lập tức buông cánh tay xuống, cung kính kêu với người đến:
- Lâm sư huynh.
Lâm Kinh Vũ nhẹ nhàng gật đầu một cái, ngồi xổm ở trước người Lãnh Xuy Huyết, nói:
- Ngươi bị hắn đả thương, cộng thêm hai bên khác biệt, lúc này đáng lẽ ngươi phải bỏ đá xuống giếng chứ? Vì sao lại cố gắng chứng minh hắn thuần khiết vậy?
Hóa ra, sau khi Mặc Kiếm Phi bị Giang Thần quát lui, rốt cuộc hắn đã hội họp với đội ngũ Kiếm Minh của Lâm Kinh Vũ.
Sau khi gặp phải Lãnh Xuy Huyết, Lâm Kinh Vũ tự mình ra tay, mới bắt được hắn.
Lãnh Xuy Huyết cất tiếng cười to, dù cho là ho ra máu thì hắn vẫn còn đang cười.
- Ta hiểu rồi các ngươi muốn lấy được lý do để công kích Giang Thần, đến đoạt bảo vật của hắn!
Lãnh Xuy Huyết giễu cợt nói.
Lâm Kinh Vũ khẽ mỉm cười, truyền âm nói:
- Nếu như ngươi không có quan hệ gì với Giang Thần, có lẽ nên hận hắn mới đúng, vì lẽ đó hợp tác với ta đi.
- Ta nhổ vào! Người của Anh Hùng điện các ngươi so với Tà Vân điện chúng ta còn vô liêm sỉ hơn!
Lãnh Xuy Huyết nhổ từng ngụm nước bọt lên trên mặt của Lâm Kinh Vũ.
- Muốn chết!
Mặc Kiếm Phi còn tức giận hơn so với bản thân Lâm Kinh Vũ, hắn đá một cước vào trên bụng của Lãnh Xuy Huyết.
- Ngươi không hợp tác thật sao?
Lâm Kinh Vũ dùng khăn lụa lau nước bọt trên mặt, sắc mặt âm trầm rất đáng sợ.
Lãnh Xuy Huyết nhắm mắt lại, vẻ mặt rất quật cường.