Có điều nó không được gọi là Thiên Hà giới, tên không phải là Vực, mà là Châu.
Hiện tại Giang Thần đang ở Trung Châu, mà Thái Nhạc Môn thuộc về thế lực hàng đầu.
- Ngươi giết đệ tử Thái Nhạc Môn, bọn họ sẽ không giảng hoà, ở Trung Châu, có nhiều chỗ là chỗ Thái Nhạc Môn quản hạt, cũng có nhiều chỗ là chỗ mà Thái Nhạc Môn không có cách nào đưa tay ra quản được.
Mộng Thủy Yên thấy hắn thật sự không biết gì cả, trong lòng đã có chủ ý.
- Ngươi muốn nói cái gì?
Giang Thần ra vẻ buồn cười nói.
- Chúng ta đồng thời hành động đi, nhất định ta cũng sẽ bị Thái Nhạc Môn truy sát.
Mộng Thủy Yên nói.
Giang Thần nhìn nàng một cái, ánh mắt sắc bén giống như muốn bắn thủng nội tâm của nàng.
- Cho nên ta giết hắn, cũng là bởi vì ngươi, ngươi muốn ta bảo vệ ngươi đúng không?
Mộng Thủy Yên thấy hắn nói toạc ra cũng không xấu hổ, trái lại còn nở nụ cười, nói:
- Nhưng cũng không phải là hoàn toàn bởi vì ta, vậy ngươi có hợp tác hay không? Không có ta dẫn đường, có khả năng ngươi đang đi về phía sơn môn Thái Nhạc Môn mà cũng không hề hay biết gì cả.
- Vậy tại sao ta không giết chết ngươi ở nơi này, để chuyện này trở thành án oan không có đầu mối cơ chứ?
Giang Thần lạnh lùng nói.
Nghe vậy, một chút khôn vặt của Mộng Phi Yên ở dưới sát ý ngập trời đã tiêu tan.
Mộng Phi Yên ý thức được người trước mắt này không chừng còn đáng sợ hơn so với Hồ Phi.
- Ngươi tìm trên thi thể của Hồ Phi sẽ phát hiện ra có một cái ngọc bội rách nát, đó là thủ đoạn bảo mệnh của đệ tử Thái Nhạc Môn, trước khi chết sẽ truyền tin tức người giết người trở về tông môn.
Giang Thần bán tín bán nghi, tìm thi thể của Hồ Phi, quả nhiên đã phát hiện ra có một khối ngọc bội.
- Đây là thủ đoạn mà các thế lực lớn đều có, cũng không tiếc trả giá để giết chết ngươi, như vậy mới có thể khiến cho phương pháp này có lực uy hiếp như vậy.
Mộng Phi Yên nói.
- Dẫn đường đi.
Giang Thần biết chuyện nàng nói chỉ có thể để nàng đi chứng mình, cho nên hắn không thể làm gì khác hơn để nàng dẫn đường.
- Vậy chúng ta đi.
Mộng Phi Yên không muốn lãng phí một giây nào cả, nàng bay lên trời trước.
Giang Thần theo sát ở phía sau, sau khi lên tới độ cao nhất định, hắn không khỏi quay đầu lại nhìn phế tích của Thánh Viện.
Hắn có thể ngờ ngợ nhìn ra dáng vẻ đã từng huy hoàng của nó, chuyện này làm cho Giang Thần lo lắng tới Thánh Viện ở Cửu Thiên giới có thể gặp kết quả tương đồng hay không.
- Không cần nhìn, không biết phế tích Thánh Viện đã bị người ta lật tung bao nhiêu lần, bất kỳ đồ vật nào có quan hệ với bảo vật đều bị cướp đoạt hết sạch rồi.
Mộng Phi Yên hiểu lầm phản ứng của hắn, nói.
Giang Thần buồn bực mất tập trung, cũng không đáp lại nàng mà đang nghĩ tới việc nên cứu vớt Long vực Cửu thiên giới như thế nào.
Dựa vào bản thân mình tu hành là biện pháp duy nhất hiện nay có khả thi, thế nhưng chỗ thiếu hụt là cần quá nhiều thời gian.
Hắn đã từng nghĩ tới việc tìm kiếm các thế lực lớn trong Trung Châu hỗ trợ.
Hắn có vô số bí tịch, phương pháp luyện đan và phương pháp rèn đúc các loại đồ vật thất truyền.
Nhưng mà, không thể bảo đảm các thế lực Trung Châu thấy thực lực của hắn ngay cả Tôn giả cũng không đến, khi đó bọn họ sẽ trực tiếp đoạt lấy.
Điểm quan trọng nhất chính là, hắn biết được các thế lực lớn Trung Châu đều từng lật đổ Thánh Viện Thiên Hà giới mà đạt được địa vị như ngày hôm nay.
Muốn bọn họ đi trợ giúp Thánh Viện Cửu Thiên giới, như vậy không thể nghi ngờ là đang tự mình đánh vào mặt của mình.
Nghĩ tới nghĩ lui, Giang Thần không tìm được biện pháp nào tốt hơn.
Đồng thời, trên không phế tích của Thánh Viện Thiên Hà giới lần lượt có từng bóng người từ bốn phương tám hướng bay đến, dừng lại ở bên cạnh thi thể của Hồ Phi.
- Một kiếm mất mạng.
- Ngay cả năng lực chống cự mà Hồ Phi cũng không có, là cao thủ!
- Không thể là nữ nhân Mộng Phi Yên kia, nhất định nàng đã có người giúp đỡ!
Những người này đều mặc trang phục tương đồng trên người, mà Hồ Phi đã chết đi cũng giống như vậy, đó là y phục đệ tử của Thái Nhạc Sơn.
- Có điều rất có thể hắn ta là Tôn giả, chúng ta có cần đuổi theo hắn hay không?
Những đệ tử Thái Nhạc Môn này đều rất tức giận, nhưng không có mất đi lý trí mà trái lại còn rất bình tĩnh.
- Không phải là Tôn giả.
Ở trên đỉnh đầu của bọn họ truyền đến một đạo âm thanh lạnh lùng, nói:
- Các ngươi phân công nhau đuổi theo, sau khi đuổi kịp không cần vội vã ra tay mà cứ thông báo cho ta.
Người nói chuyện chính là một nữ tử, thanh nhã thoát tục, băng cơ ngọc cốt, mắt phượng hẹp dài tràn ngập hàn ý.
- Lý sư tỷ!
Các đệ tử Thái Nhạc Môn còn lại nghe nàng nói như vậy như được ăn Định Tâm Hoàn, không do dự nữa mà liên tục truy đuổi theo.
Lý sư tỷ trong miệng bọn họ cũng không lo lắng, nhìn vết thương kiếm trí mạng trên thi thể của Hồ Phi, không biết nàng đang trầm tư suy nghĩ cái gì.
Một mặt khác, ở trên đường chạy trốn, Giang Thần đã từ bên trong miệng của Mộng Thủy Yên mà biết được càng nhiều chuyện có liên quan tới Trung Châu hơn.
Hiện tại thế lực chấp chưởng Trung Châu, được đặt lên trên mặt bàn cũng không nhiều, không vượt qua được mười thế lực.
Chia ra làm ba đại vương triều, ba đại tông môn, ba gia tộc lớn.
Chín thế lực này năm đó liên thủ, vào một ngày ai cũng không nghĩ tới đã đánh vào Thánh thành, phá hủy Thánh địa tượng trưng cho việc bảo vệ nhân loại này.
Cho dù bản thân cũng tổn thất nặng nề, thế nhưng trải qua lấy chiến nuôi chiến, thứ mà bọn họ đoạt được từ Thánh Viện đã giúp bọn họ được mạnh mẽ như ngày hôm nay.
Bây giờ, chín thế lực lớn ngăn cản lẫn nhau, kết minh với nhau, cũng có thế lực thù địch nhau.
Cừu hận đã có từ năm đó phân phối tài nguyên lấy được từ Thánh Viện.
Thái Nhạc Môn và Vô Lượng Kiếm Tông vì tranh cướp một bộ bí tịch mà đã từng xảy ra án mạng, cho tới hôm nay, hai môn phái vẫn luôn đối lập.
Hiện tại chuyện hai người muốn làm chính là chạy đến Vô Lượng Kiếm Tông, trốn tránh truy sát tới từ Thái Nhạc Môn.
- Ngươi xa lạ với Thiên Hà giới như vậy, hẳn là từ Chân Vũ giới chạy tới đây để tránh né chiến loạn đúng không?
Đột nhiên, dường như Mộng Phi Yên đã nghĩ ra, nàng không thể chờ đợi được nữa mà hỏi.
- Sao ngươi biết được vậy?
Giang Thần giả vờ cười gằn, rất là xem thường.
Mộng Phi Yên nhịn không được, nói:
- Nhất định là vậy, ngươi cũng không cần ẩn giấu nữa, cũng sẽ không có ai nói ngươi cái gì cả, dù sao người trốn tránh không chỉ có một mình ngươi.
- Ngươi còn biết rất nhiều chuyện nhỉ?
Giang Thần vẫn rất đầu óc mơ hồ đối với Nghịch Long quân đột nhiên xuất hiện kia.
- Đúng vậy, chín thế lực lớn đều tiếp nhận người tị nạn, hơn nữa bọn họ còn bắt người sung quân từ ngoài Trung Châu!
Mộng Phi Yên như đã nghĩ đến cái gì đó, cả người giật mình một cái, nói:
- Nghe nói chỗ chiến trường là nơi thây chất thành núi, máu chảy thành sông, Thông thiên cảnh chỉ là bia đỡ đạn, mặc kệ là thiên tài ra sao, một lần xông tới, một lần giao chiến là sẽ có thể chết sạch.
Những chuyện này là thứ mà Giang Thần không muốn nghe thấy nhất, hắn lo lắng cho Long vực, nơi đó có không ít thân bằng bạn tốt của hắn.
- Song phương giao chiến là ai vậy?
Giang Thần hỏi.
- Hả?
Mộng Phi Yên rất bất ngờ về việc hắn sẽ hỏi như vậy, nếu như là người từ Chân Vũ giới hạ xuống, có lẽ phải rất quen thuộc với chuyện này mới đúng.
- Phi Long hoàng triều cùng Nghịch Long quân tự xưng là quân khởi nghĩa.
Mộng Phi Yên nói xong, đột nhiên có chút cảnh giác nhìn về phía xung quanh, nghiêm túc nói:
- Vẫn còn bị đuổi theo.
Giang Thần sững sờ, so với truy binh, hắn càng tò mò về phản ứng của Mộng Phi Yên hơn.
Thực lực rõ ràng yếu hơn so với hắn, thế nhưng thần thức còn nhạy cảm hơn hắn, hơn nữa khí tức trong lúc lơ đãng toát ra lại làm cho hắn cảm thấy rất quái lạ, nhưng lại không nói ra được là tại sao.
Không chờ hắn ngẫm nghĩ, đệ tử của Thái Nhạc môn đã từ bốn phương tám hướng kéo đến, bao quanh bọn họ lại.
- Mộng Phi Yên! Ngươi trộm báu vật của Thái Nhạc Môn chúng ta, trên người có khí tức của nó, ngươi không trốn thoát được đâu, ta khuyên ngươi bó tay chịu trói đi!
Một tên đệ tử Thái Nhạc Môn quát lên.