Cao Kha cả giận nói.
Giang Thần đã nghe thấy, người này có oán niệm rất lớn đối với phụ thân hắn, cho nên trong lòng kìm nén rất nhiều lời nói muốn phát tiết.
Hôm nay hắn tìm tới cửa, tương đương với việc đánh vào trên lưỡi thương.
- Ta tới gặp gia chủ Cao gia, không thấy thì ta đi, lẽ nào Cao gia còn muốn bắt giết ta hay sao?
Có điều, mặc kệ có lý do gì thì Giang Thần sẽ không nghe những lời phí lời này.
- Ngươi và phụ thân ngươi đều như nhau, rất dẻo miệng. Lại lừa gạt muội muội của ta đi, truyền thống vô liêm sỉ này ngươi kế thừa rất hoàn mỹ!
Cao Kha nói.
Cho dù là phật thì cũng biết giật, cho dù tâm tính của Giang Thần tốt tới mấy cũng không chịu được hắn hùng hổ doạ người như vậy.
- Ngươi nói ta thì có thể, thế nhưng nói phụ thân ta, ngươi không đủ tư cách.
- Ta không đủ tư cách?
Cao Kha liên tục cười lạnh, xem thường tranh luận với hắn.
Hắn chỉ mắng:
- Giống như ngươi bây giờ, so với nhi tử của ta khác một trời một vực, bởi vì trong cơ thể của phụ thân ngươi chảy dòng máu đen đê tiện, kết hợp với huyết thống Thiên Phượng của Cao gia cho nên mới sinh ra phế vật như ngươi!
Tất cả mọi người trong đại điện đều choáng váng.
Những năm này Cao Kha đảm nhiệm chức vị gia chủ tạm quyền, nội liễm thành thục, năng lực rất mạnh, từ trên xuống dưới Cao gia đều phục.
Thế nhưng Cao Kha hiện giờ đã làm cho bọn họ cảm thấy xa lạ.
- Xem ra oán khí của Cao Kha vẫn không tiêu tan.
Những thành viên già đời của Cao gia còn nhớ hơn mười năm trước, Cao Kha rất sủng nịch muội muội của mình, coi nàng là trân bảo.
Sau đó xảy ra chuyện khiến cho tính cách của hắn đại biến, một người hiền lành rộng rãi trở nên ít lời hơn.
- Đừng có gây huyên náo ở đây! Hành động ngu ngốc của các ngươi đã hại phụ mẫu ta thống khổ, ta cũng không buồn nói tới chuyện này. Từ 500 năm trước, chuyện liên quan tới kéo dài huyết thống ở Thánh vực đã được chứng thực, chuyện thuần khiết căn bản không phải liên hôn là có thể khống chế được!
Vẻ mặt Giang Thần rất kích động, âm thanh mạnh mẽ, trấn áp khí thế của Cao Kha xuống.
Có điều rất ngắn ngủi, Cao Kha lập tức cười khẩy nói:
- Chuyện Thánh vực 500 năm trước, ngươi biết được bao nhiêu chứ?
- Ngươi luôn miệng nói phụ thân ta ra sao, như vậy ta sẽ cho ngươi biết, Cao gia các ngươi đã bỏ qua cái gì!
Giang Thần nói.
- Chỉ bằng vào ngươi bây giờ sao?
Ý trào phúng trong lời nói của Cao Kha càng thêm nồng nặc.
- Không sai, ngươi dám đánh cuộc với ta không? Ở trên thi đấu bốn viện, ta sẽ thu được kết quả xuất sắc!
- Ồ? Muốn dùng cái này để chứng minh ngươi sánh vai được với đệ tử ưu tú trong gia tộc sao?
- Không phải là chứng minh, chỉ là để cho các ngươi biết rõ sự thực mà thôi.
Giang Thần nói.
- Làm càn!
Vị phu nhân cao quý kia không có cách nào nhịn được khi thái độ của Giang Thần như vậy, nàng đặt chén trà lên trên bàn rồi trách mắng:
- Ngươi cho rằng nơi này là đâu chứ, đến phiên ngươi hô to gọi nhỏ hay sao?
- Ha ha, ta muốn đi các ngươi không cho, còn hi vọng ta ngoan ngoãn ở đây bị mắng sao?
Giang Thần hỏi ngược lại.
- Mắng là để mắt tới ngươi rồi!
Phu nhân cao quý lạnh lùng nói.
- Hay cho một câu mắng là để mắt tới ta, thế gia truyền thừa quả nhiên ghê gớm, hôm nay đã khiến cho ta mở mang tầm mắt.
Giang Thần vừa nói, một mặt lấy ra một quyển trục, nói:
- Đây là sách truyền lại hình ảnh của Thánh Viện, ta rất tình nguyện đưa tới Thánh thành nhật báo, để tất cả mọi người trong Thánh thành thấy thấy được sắc mặt của các ngươi!
Nghe vậy, bầu không khí trong đại điện như bị đóng băng, chẳng ai nghĩ tới Giang Thần sẽ có thủ đoạn này.
- Ngươi có thể mang ra khỏi đây được sao?
Phu nhân cao quý bĩu môi, nhìn chằm chằm vào quyển sách trong tay Giang Thần.
Giang Thần trực tiếp vứt quyển sách lên trên mặt đất, nói:
- Đây chỉ là bản sao, bộ phận chính của hình ảnh ở Thánh Viện, các ngươi có bản lĩnh thì đi mà lấy.
Nghe thấy hai chữ Thánh Viện, sắc mặt của mọi người bên trong điện lập tức biến đổi.
Cao Kha không kìm chế được nỗi nòng, lại thêm lời nói của phu nhân cao quý nữa, cho nên nếu lên nhật báo, chuyện này đối với Cao gia rất có thể sẽ là đả kích không nhỏ.
- Phụ thân ngươi gây chuyện còn chưa đủ, ngươi còn muốn khiến cho chuyện xấu trong nhà lan truyền ra ngoài sao?
Cao Kha quát lạnh.
- Chuyện xấu trong nhà? Từ lúc nào ta được ngươi coi là người Cao gia cơ chứ? Ta không cần thân phận này.
Để lại câu nói này, Giang Thần và Bạch Linh đi ra cửa, nếu Cao gia muốn giữ hắn, chỉ có thể động thủ mà thôi.
- Giang Thần, không nên vọng động, ngươi làm như vậy đối với chúng ta đều không có lợi, ngươi cũng không muốn Cao Nguyệt và phụ thân ngươi bị người ta nghị luận đúng không?
Chỉ là ngoài cửa xuất hiện một vị lão giả tóc trắng xoá, ngăn cản đường đi của hắn.
- Thiên lão.
Người Cao gia bên trong điện cùng kêu lên, ngay cả Cao Kha cũng không ngoại lệ.
- Vai phản diện đến rồi.
Giang Thần thầm cười gằn ở trong lòng.
Có điều thực lực của người này vẫn khiến cho hắn để ý, hơi thở dài lâu, giống như không có cùng cực vậy.
- Vị tiền bối này, từ đầu đến cuối đều là người của Cao gia các ngươi buộc ta, bắt nạt ta nhục mạ ta, nếu như không phải ta có quyển trục kia thì có lẽ tiền bối sẽ không xuất hiện.
Giang Thần nói.
Nghe thấy hắn nói như thế, lão giả kia khẽ nhíu mày.
Giang Thần lùi một bước để tiến hai bước, khiến cho hắn không biết nên nói cái gì cho phải.
- Quyển sách kia, ai biết có phải là thật hay không chứ?
Phu nhân cao quý nói, có điều nghe ngữ khí của nàng cũng không chắc chắn cho lắm.
- Có hay không, trên nhật báo sẽ thấy rõ.
Giang Thần nói.
- Được rồi.
Thiên lão quát một tiếng, có chút không vui nhìn về phía phu nhân cao quý kia.
- Giang Thần, bất kể nói thế nào thì trên người ngươi chảy máu của Cao gia, cho dù ngoại công của ngươi không đồng ý. Thế nhưng nếu như chuyện này lên nhật báo, người khác sẽ coi ngươi là thành đệ tử của Cao gia, thế nhưng ngươi lại không có đãi ngộ của đệ tử Cao gia, những năm này kẻ thù ở bên ngoài của Cao gia, cũng không ít.
Gừng càng già càng cay.
Lời nói áp chế đến mức không để lộ ra dấu vết, cũng đã làm cho người ta cảm giác được sự nguy hiểm.
Tiếp đó, Thiên lão lại nói:
- Như vậy đi, không phải ngươi muốn biểu hiện xuất sắc ở trên thi đấu bốn viện sao? Vừa vặn nhi tử của Phương Di cũng học tập ở Thánh Viện, đến lúc đó các ngươi sẽ có cơ hội gặp gỡ, không bằng cứ đánh một trận để đánh cược đi.
Người Cao gia nghe thấy hắn nói như thế lại khen không dứt miệng đối với lời này của Thiên lão.
Dùng lời nói mới rồi của Giang Thần để giải quyết vấn đề, khiến cho hắn không có cách nào từ chối được.
Giang Thần không khai phá kỳ mạch mà đã đột phá Thông thiên cảnh thì làm sao có khả năng là đối thủ của nhi tử Phương Di được chứ?
Cao Thiên Ái lo lắng nháy mắt cho Giang Thần, nàng biết có khả năng Giang Thần còn không biết nhi tử của Phương Di là ai, cho nên rất có thể hắn sẽ tùy tiện đồng ý.
- Không phải ngươi sợ đó chứ?
Phu nhân cao quý cũng rất tình nguyện làm như vậy.
- Tiền đặt cược là cái gì?
Giang Thần hỏi.
Thiên lão cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì Giang Thần chỉ có thể hỏi như vậy mà thôi, hắn nói:
- Ngươi thua, quyển sách kia sẽ phải xử lý xong, dưới tình huống không được Cao gia cho phép thì sẽ không được bại lộ quan hệ giữa ngươi và Cao gia.
Giang Thần nở nụ cười rất xem thường, tiền đặt cược này đối với hắn mà nói chẳng khác gì không có cả.
- Nàng ta thua thì sao?
Giang Thần chỉ vào phu nhân cao quý kia.
Bị hắn chỉ vào, phu nhân cao quý rất là bất mãn, nhưng cũng không dám xen vào lời của Thiên lão.
- Phương Di sẽ vì hành vi ngày hôm nay mà xin lỗi ngươi, cầu ngươi tha thứ.
Thiên lão nói.
Phu nhân cao quý sửng sốt một chút, sắc mặt rất khó nhìn, chuyện này so với giết nàng còn khó chịu hơn, có điều cũng còn tốt, chuyện này sẽ không xảy ra được.
- Trước mặt mọi người xin lỗi ta! Ngay khi ta đánh bại nhi tử của nàng ở trên đài.
Giang Thần phụ họa một câu.
- Không thành vấn đề.
Thiên lão thoải mái đồng ý, đây cũng không phải là chuyện không thể nào.
Nói xong, hắn tránh khỏi cửa, cười ha hả nhìn Giang Thần.
Giang Thần không vội vã đi mà xoay người nhìn về phía Cao Kha, nói:
- Nhi tử của ngươi và nhi tử của nàng, là một người sao?
- Không phải.
Cao Kha tức giận nói.
- Vậy thì thật là đáng tiếc, có điều không sao, ta sẽ đánh cho nhi tử các ngươi thảm bại, biến lời nói ngày hôm nay của các ngươi thành chó má!