Vốn hắn định sau khi tỉnh lại sẽ đi cứu người, không nghĩ tới người của Mặc Ly đã tìm đến cửa trước tiên.
- Bên trong có người!
Bên ngoài phòng truyền đến động tĩnh không nhỏ, Giang Thần đẩy cửa ra thì đã nhìn thấy một đội người phá tan cửa lớn ra, trực tiếp đi vào sân.
Thấy Giang Thần đã đi ra tới cửa, từng đôi mắt tức thì dõi theo mặt của hắn.
- Là hắn, chính là hắn đã đổi Ô kim hung thiết đi.
Một người đột nhiên kinh hỉ kêu lên.
Hóa ra, từ khi mất dấu Giang Thần, người Mặc gia không hề từ bỏ ý đố, vẫn lục soát ở bên trong Lang thành, rốt cục đã tìm ra được hắn.
- Các ngươi muốn làm gì?
Trong lòng Giang Thần hiểu rõ, thế nhưng ngoài miệng vẫn hỏi một câu.
Đám người này nhìn lẫn nhau một chút, không để lại dấu vết dời bước chân, hình thành xu thế vây quanh, cầm đầu là một vị thiếu niên tuấn dật, Tụ nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh cao.
- Chính là ngươi không nể mặt Mặc gia, đổi lấy Ô kim hung thiết đúng không?
Thiếu niên này lên tiếng quát hỏi.
- Đúng thì thế nào chứ?
Giang Thần vẫn dịch dung như cũ, là một hán tử thô tục, nghe thấy đối phương nói như thế lập tức trợn mắt lên, tức giận nhìn qua.
Thiếu niên này lại không thèm nhìn, ngẩng đầu ưỡn ngực, cao ngạo nói:
- Ta là thiếu gia Mặc gia, Mặc Phi, Tam ca của ta rất cần Ô kim hung thiết, không biết ngươi có thể bỏ thứ yêu thích hay không?
- Tuy rằng ngươi đang hỏi ta, thế nhưng ngữ khí của ngươi rất giống như ta không đồng ý sẽ ra tay, đúng chứ?
Giang Thần lạnh lùng nói.
Mặc Phi nhún vai một cái, nói:
- Mặc gia sẽ không bạc đãi ngươi, hay là ngươi không cho Mặc gia mặt mũi sao?
- Mặc gia đáng chết có gì mà phải nể chứ, nhốt một nữ tử Tụ nguyên cảnh yếu đuối lại, uy phong cũng thật lớn đó.
Giang Thần cười nhạo nói.
Lần này sắc mặt Mặc Phi đã thay đổi, rất phẫn nộ, hắn trầm giọng nói:
- Ngươi đang gây hấn với Mặc gia, sỉ nhục Tam ca của ta!
- Mục đích của các ngươi không phải là như vậy phải không? Không thể công khai đến cướp ta, cho nên mới hùng hổ doạ người tìm người, ra tay thay cho vị ca ca trên Công tử bảng của ngươi hả.
Giang Thần quét mắt nhìn người ở chỗ này một chút, nhìn về phía Mặc Phi, lại nói:
- Như vậy ta sẽ cho các ngươi cơ hội này, nghe rõ đây, ca ca ngươi chính là một rác rưởi, giết chóc quả đoán? Chỉ là ỷ mạnh hiếp yếu mà thôi.
Vừa nói ra lời này, người Mặc gia ở đây cùng cả kinh.
Nếu như Mặc Ly nghe thấy, còn có thể tha cho hắn sao?
- Ngươi biết mình vừa nói gì không?
Mặc Phi quát lên.
- Biết thì làm sao?
- Rất tốt, rất tốt! Lên, bắt hắn, cho hắn một chút giáo huấn!
Mặc Phi nói.
Trong đám người đến với hắn có hai tên Thần du cảnh, một tên sơ kỳ nhập môn, một tên sơ kỳ viên mãn, hơn nữa có những người khác áp trận, Giang Thần đang ở trong thế yếu.
- Không cần phải lưu tình.
Mặc Phi bổ sung một câu.
Ý tứ rất rõ ràng, Mặc gia bọn họ ra tay giáo huấn người nói năng lỗ mãng này, nếu như Giang Thần còn muốn phản kháng, như vậy dù có nháo chết người cũng không liên quan gì tới bọn họ.
Càng sẽ không ảnh hưởng đến địa vị của Mặc Ly ở trên Công tử bảng.
Đồng thời Mặc Phi còn có thể cầm Ô kim hung thiết đi tranh công.
Hắn nghĩ gì người của Mặc gia hiểu rõ trong lòng, hai tên Thần du cảnh cười lạnh một tiếng, tách ra hai bên trái phải, một đao một kiếm, vừa tàn nhẫn lại độc ác.
- Ha ha.
Hai Thần du cảnh này của Mặc gia còn rất trẻ, tương lai sẽ có thành tựu không nhỏ.
Đáng tiếc, ngày hôm nay sẽ bỏ mạng ở nơi đây.
Giang Thần giơ tay đánh ra một kiếm, ánh kiếm như điện hồ nhảy lên, để lại dấu vết không thể dự đoán ở trên không trung.
Đám người Mặc Phi còn không rõ chuyện gì xảy ra thì đã nhìn thấy hai người này ngã xuống đất, không ngừng chảy ra máu tươi.
- Ngươi! Ngươi!
Mặc Phi giật mình vì sự mạnh mẽ của Giang Thần, đồng thời còn sợ vì hắn ta dám hạ thủ như vậy, làm cho hắn vừa cả kinh vừa sợ hãi.
- Ngươi xong rồi, không ai có thể cứu được ngươi, chờ đó cho ta!
Nói đoạn, Mặc Phi muốn xoay người rời đi.
- Ta đã nói ngươi có thể đi chưa?
Giang Thần nói.
Một câu nói kia đã nói ra tình huống mà Mặc Phi lo lắng nhất, hắn vẫn coi như trấn định, không có chạy trốn mà lần nữa đối mặt với Giang Thần, nói:
- Ngươi còn muốn giết ta hay sao?
- Mặc Ly được xưng là giết chóc quả đoán, dưới tình huống này nhất định sẽ giết ta, như vậy, tại sao ta phải buông tha ngươi cơ chứ?
Giang Thần nhe răng nở nụ cười, sát khí lạnh như băng sương, khiến cho chân người ta tê dại.
- Không, không được...
Mặc Phi không có cách nào phản bác được lời này của Giang Thần, hắn cũng không muốn chết, mà cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Nhưng mà, hắn đã không cần phải nói nữa, bóng người của Giang Thần hơi động, người xẹt qua sát mặt đất.
Người lướt qua Mặc Phi, đi tới chỗ cửa lớn.
- Mang thi thể của hắn tới cho Mặc Ly, nói cho hắn, đây chỉ là bắt đầu mà thôi.
Nói xong, Giang Thần cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Mặc Phi bị cắt cổ, nhưng cũng không chặn nổi máu tươi phun tung toé ra, cảnh này đã dọa sợ những người khác.
Lại vừa nhìn, Giang Thần đã biết mất không còn bóng dáng tăm hơi đâu nữa.
Giang Thần đi đến giữa thành, không ngụy trang nữa mà lộ ra bộ mặt thật của mình.
Lúc này trên quảng trường vẫn giống như mấy ngày trước hắn tới, người không nhiều cũng không ít, bồi hồi ở bên cạnh cái lồng giam, sau đó hoặc là tiếc hận, hay là đồng tình, thậm chí còn có người cười trên sự đau khổ của người khác.
Giang Thần đến không khiến cho bất luận người nào chú ý, mãi đến khi hắn đi tới bên cạnh lồng giam thì mới thôi.
- Giang Thần?
Trước mắt xuất hiện hai người thanh niên, là người lần trước được Giang Thần là Hứa Đào và Hàn Thiên Diệp.
Ánh mắt của bọn họ như nhìn kẻ quái dị vậy, nhìn chòng chọc vào gương mặt của Giang Thần.
Giang Thần không có thời gian để ý, lại đi về phía trước, nhìn thấy Đàm Vân kia đang đứng dưới lồng giam, hắn ngẩng đầu nói:
- Thủy Sanh à Thủy Sanh, ta nên nói ngươi như thế nào đây, lúc đó ngươi không cần thiết phải như vậy, vừa không giúp được Giang Thần mà còn rơi vào kết cục như vậy.
Cũng không biết là Thủy Sanh không muốn nói chuyện hay là nói không ra lời mà trong lồng giam yên tĩnh, không có một chút tiếng động nào cả.
Đàm Vân đến phía trước, hai tay ôm ở trước ngực, nói:
- Ngươi cho rằng trên đời này chỉ một mình ngươi cao thượng thôi sao? Chính trực thiện lương, người khác đều ở trong rãnh nước thối sao? Ta nói cho ngươi biết, thói đời vốn là như vậy, thiện lương như ngươi chỉ là ngu xuẩn mà thôi!
- Ta đã thấy thói đời hắc ám, nhưng ta vẫn có lòng tin đối với nó.
Đầu của Thủy Sanh hơi chếch đi một chút, tuy rằng thanh âm khàn khàn suy yếu, nhưng vẫn vững chắc như núi.
Đàm Vân sửng sốt trong chốc lát, đột nhiên đạp một cước bay lên, đá bay cơm nước ra, cả giận nói:
- Vậy ta cũng muốn xem xem khi ngươi đói bụng chết đi thì sẽ ra sao, ta nhổ vào!
Bỗng nhiên, Đàm Vân chỉ cảm thấy một bóng người xuất hiện ở sau lưng, làm nàng sợ tới mức nhảy ra.
Khi muốn quay đầu nhìn là ai thì đã bị một cái tát đánh bay xuống mặt đất.
- Giang Thần!
Rất nhanh âm thanh của Thủy Sanh đã vang lên.
- Giang Thần?
Đàm Vân che gò má đau rát, không thể tin được, thế nhưng quả thực nàng đã nhìn thấy Giang Thần đứng ở nơi đó, thân thể ưỡn lên thẳng tắp, như một mũi kiếm, cương trực mà lại công chính.
Sưu!
Một kiếm đâm ra, lồng giam bị phá tan, Thủy Sanh rơi xuống bị hắn tiếp lấy.
- Cẩn thận!
Thủy Sanh dùng hết khí lực cuối cùng kêu lên.
Quảng trường này đã sớm bày thiên la địa võng.
Đầu đại xà cơ quan kia hung mãnh táp tới, từng chiếc từng chiếc xa nỏ không biết từ đâu xuất hiện, vây quanh toàn bộ quảng trường lại.
Giang Thần bay lên trời, từng thanh từng thanh trường thương một giống như cung tên bắn ra, tốc độ rất nhanh chóng, phạm vi rộng rãi, khóa lại cả khoảng không.
- Thật nhanh!
Đàm Vân kinh hô.
Thế nhưng tốc độ của Giang Thần lại tăng lên không chỉ mấy lần, trong nháy mắt đã đến đám mây, tất cả cung tên đều thất bại.
Giang Thần mang theo Thủy Sanh đi tới một ngọn núi cô độc, thả nàng xuống, lại cho nàng ăn linh đan, trị liệu thay cho nàng.
- Ở đây chờ ta.
Sau khi làm xong tất cả những thứ này, Giang Thần nói.
- Hả? Ngươi muốn đi đâu?
Thủy Sanh rất không hiểu nói.
Giang Thần đứng dậy, ngóng nhìn về Lang thành ở phương xa, nói:
- Báo thù cho ngươi.