Hơn nữa lần này có ý nghĩa trọng đại, phân biệt đại diện cho Thần Long hoàng triều và Nghịch Long quân.
Nghịch Long quân người sau vượt người trước, muốn dao động uy tín của Thần Long hoàng triều, đương nhiên sẽ không buông tha cơ hội hiếm có như vậy.
Mộc tướng quân đã nhẫn nại đến cực hạn, lửa giận động một cái sẽ bùng nổ, dường như cũng sẽ bị thiêu đốt bất cứ lúc nào.
- Tại sao lại không dám chứ?
Đúng lúc này, Giang Thần đi tới phía trước, đối mặt với Bành Lam.
Hắn chủ động như vậy đã nằm ngoài dự đoán của mọi người, bởi vì vừa nãy, biểu hiện của Giang Thần không nhanh không chậm, trốn ở phía sau tấm khiên.
Sau đó cũng không chất vấn Vô Lượng Kiếm phái, làm cho người ta có cảm giác hắn sợ phiền phức.
Hiện tại thái độ của hắn lại khác thường, quả thực đã khiến cho người ta chờ mong.
- Tỷ tỷ, nhất định phải phế bỏ hắn!
Bành Anh hưng phấn không thôi, truyền âm nói.
- Yên tâm đi, ta sẽ giết chết hắn.
Bành Lam lòng dạ hẹp hòi, thù mới hận cũ tính gộp lại, nhất định phải lấy cái chết của Giang Thần thì mới có thể cọ rửa được sỉ nhục của nàng.
Bằng không nếu như chuyện ngày hôm nay truyền đi, người khác sẽ coi nàng thành chuyện cười.
- Mộc tướng quân, bên các ngươi không có người nào có thể dùng được sao? Một mặt hàng như vậy mà cũng coi là bảo vật sao?
Tướng lĩnh Nghịch Long quân đánh giá Giang Thần, tiếp theo phát ra âm thanh trào phúng.
- Dù sao cũng tốt hơn có người bụng đói ăn quàng.
Giang Thần lạnh lùng nói.
Hắn vừa nói, tất cả ba phe thế lực trên quảng trường đều sững sờ.
- Có người nào nói như ngươi sao?
Lý trưởng lão của Vô Lượng Kiếm phái phẫn nộ quát một tiếng.
- Nói tới ta mà còn không cho phép ta nói, Vô Lượng Kiếm phái các ngươi là trung lập, hay là đã trở thành chó săn của người khác rồi vậy?
Giang Thần lại nói.
- Muốn chết!
Phản ứng đầu tiên của Lý trưởng lão chính là muốn chém giết Giang Thần ở dưới kiếm, có điều chú ý tới đám người Mộc tướng quân ở bên kia đang nhìn chằm chằm vào mình, hắn không dám manh động.
- Sỉ nhục Vô Lượng Kiếm phái ta, ngươi đáng tội chết!
Bành Lam lập tức nói:
- Lần này giao thủ, không chết không thôi!
- Không thành vấn đề.
Giang Thần thoải mái đáp ứng.
Trong nháy mắt đã lên tới mức độ sinh tử, mọi người không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Bành Lam thấy hắn đồng ý nhanh như vậy, trong lòng càng bất mãn, sau đó hắn bay về phía bầu trời, muốn lấy bầu trời làm chiến trường.
Trong Kiếm Thần thành không thể phi hành, nhưng ở dưới sự ngầm đồng ý của cao tầng Vô Lượng Kiếm phái, đương nhiên hạn chế này sẽ không tồn tại.
- Ngươi tên là gì?
Trước khi Giang Thần theo sau đối phương, Mộc tướng quân hỏi hắn.
- Giang Thần.
Giang Thần báo tên thật, sau đó mới bay về phía bầu trời.
Hắn lựa chọn Phi Long hoàng triều không phải hoàn toàn là bởi vì đối phương công bằng, mà còn bởi vì Nghịch Long quân đã mang đến ảnh hưởng cho Long vực của hắn.
So với việc Vô Lượng Kiếm phái đứng ở bên Nghịch Long quân rất rõ ràng, sự gia nhập của hắn nhất định sẽ phải chịu xa lánh.
Lại nói tới việc Nghịch Long quân lên án hoàng triều làm ác, hắn không tận mắt nhìn thấy, chỉ là hắn đã tự thân trải nghiệm Nghịch Long quân sắp làm cho hắn cửa nát nhà tan.
- Hắn ta ngay cả chiến hoàn cũng không có!
Đột nhiên, mọi người rối loạn tưng bừng, bọn họ đã chú ý tới điểm ấy.
Bởi vì sắp động thủ cùng người có chiến hoàn màu vàng, vì vậy mọi người bắt đầu chú ý tới thực lực của hắn.
Thông thiên cảnh tầng tám, cũng có thể tạm chấp nhận được, thế nhưng ở thời đại này, cảnh giới không có nghĩa là tất cả, chỉ là một cơ sở mà thôi.
Ở Trung Châu, tất cả mọi người đều nhìn vào chiến hoàn.
- Phùng Vi, vị sư huynh này của ngươi sắp gặp xui xẻo rồi.
Bành Anh đi tới bên người Phùng Vi đang lo lắng, rất bất mãn nói:
- Tên kia có cái gì tốt chứ, có vẻ bệnh tật đầy mình!
Nghĩ tới tất cả mọi chuyện đều là vì mình, vốn Phùng Vi đã không cảm thấy dễ chịu, sau khi nghe hắn nói như thế cũng không nhịn được, nói:
- Ít nhất hắn không dựa vào tỷ tỷ của mình để làm xằng làm bậy giống như ngươi!
Nàng vừa nói, đám người Phùng gia bên người nàng đều sửng sốt, ánh mắt xảy biến hóa to lớn.
Bành Anh cũng rất bất ngờ, tiếp theo gương mặt của hắn vặn vẹo, nói:
- Trước đó ta đi tới nhà của ngươi cầu hôn, ngươi và người nhà ngươi muốn nói nhìn vào biểu hiện của ta, hóa ra ngươi đang kéo thời gian, tốt, rất tốt! Nữ nhân gì Bành Anh ta muốn mà không có cơ chứ? Ngươi cứ chờ đi cho ta, từ chối ta, ta sẽ làm Phùng gia các ngươi phải trả giá thật lớn!
Nói xong, hắn vung tay rời đi, từ bóng lưng nhìn đã biết hắn đã thật sự tức giận.
- Phùng Vi, sao ngươi có thể nói rõ ra lời này như vậy chứ?
- Lần này Phùng gia chúng ta gặp chuyện lớn rồi!
Đệ tử Phùng gia lo lắng không ngớt, mặc dù nói Bành Anh chỉ có một tỷ tỷ, nhưng vị tỷ tỷ này lại chính là đệ tử đắc ý nhất của Vô Lượng Kiếm phái.
Chỉ riêng điểm ấy đã hơn được một đại thế gia rồi.
- Là sinh tử quyết đấu, nếu như Bành Lam chết, uy hiếp của Bành Anh sẽ không có tác dụng nữa, trái lại sẽ trở thành chuột chạy qua đường.
Đột nhiên, một tên đệ tử Phùng gia nói ra lời khiến cho những người khác ngây người.
- Có thể sao?
Hai, ba giây sau, Phùng Vi và những người khác ngẩng đầu lên, nhìn Giang Thần và Bành Lam ở trên không trung.
Hai người ở độ cao giống nhau, mặt đối mặt đứng đó, cách xa nhau trăm thước.
Cả hai đều sử dụng kiếm, ở hai bên, vì lẽ đó nhìn qua kiếm của hai người ở cùng một hướng tương đồng.
- Sử dụng kiếm.
Mọi người thấy Xích Tiêu kiếm trong tay Giang Thần, miệng để lộ ra nụ cười rất là ý vị.
Đối với bất kỳ thế lực nào khác, nếu như tên kiếm kêu mà lại không có thực lực, như vậy sẽ trở thành cái đích cho chúng nhân chỉ trích.
Đặc biệt là đại hành gia kiếm khách, Vô Lượng Kiếm phái không hề có một chút thực lực nào thì đã sớm bị các kiếm khách khác xem là đá đạp chân rồi.
Bành Lam được các trưởng lão coi trọng như vậy, kiếm pháp ở trong những người bạn cùng lứa tuổi đã là tồn tại siêu nhiên, đây cũng là mà nàngđược gọi là song kiều.
Giang Thần này cũng không biết xuất hiện từ đâu, tên cũng không biết, rốt cuộc hắn có trình độ như thế nào chứ?
- Ta muốn làm cho ngươi biết, đừng tưởng rằng cảnh giới cao hơn người khác là có thể tùy tiện làm xằng làm bậy, có mấy người, ngươi không đắc tội được đâu.
Ánh mắt Bành Lam lạnh lẽo, nói.
- Lời của ngươi thực sự là làm cho người ta buồn cười, lại nói ta còn gặp một trong song kiều là Lý Nhã Cầm. Lúc này lại gặp được ngươi, ta thực sự cảm thấy tiếc nuối thay cho nàng.
Giang Thần không cam lòng yếu thế đáp lại một câu.
- Tiếc nuối cái gì?
Kiếm khí của Bành Lam bức người, muốn đánh văng lời nói mỉa của Giang Thần trở về.
Kết quả không cót ác dụng, có thể dùng khí thế làm cho Giang Thần kinh sợ trước, ở bên trong Thông thiên cảnh còn không tìm được người nào có thể chống lại khí thế của nàng.
- Tiếc nuối khi nổi danh với ngươi.
- Muốn chết!
Không chút nghi ngờ nào cả, Bành Lam nổi giận, vừa ra tay đã dùng toàn lực, thế nhưng lôi đình vạn quân, kiếm như cầu vồng vọt qua không trung.
- Vô Lượng Kiếm đạo!
Người phía dưới thốt lên một tràng, vừa ra tay đã vận dụng sức mạnh kiếm đạo, xem ra Bành Lam này đã hận gia hỏa còn chưa biết tên này thấu xương.
Vô Lượng Kiếm đạo, Đại Hải Vô Lượng.
Vô cực hạn, vô cùng cực.
Là tồn tại rất cao minh trong bên trong kiếm đạo, Vô Lượng Kiếm phái dựa vào kiếm đạo mà khai tông lập phái, nắm giữ được địa vị như ngày hôm nay.
Bành Lam tuổi còn trẻ mà cũng đã đạt đến trình độ thông thạo trong các kiếm đạo, từ đó đã biết tiền đồ của nàng không thể đo lường được.
Mặc kệ nhìn thế nào thì chắc chắn Giang Thần kia sẽ thất bại không thể nghi ngờ, không có tư cách để tranh đấu.
Giang Thần đứng bất động ở tại chỗ, khi Bành Lam đánh tới thì Xích Tiêu kiếm đã chém nghiêng ra.
Keng!
Một tiếng động lanh lảnh vang lên, trong mắt người ngoài, một kiếm mang theo thế không thể đỡ của Bành Lam đã bị ngăn cản rất hoàn mỹ.
- Kiếm pháp của ngươi, thực sự là mềm yếu vô lực.
Giang Thần nói xong, đột nhiên bạo phát, dịch dung ngụy trang cũng bởi vậy mà biến mất.
Đó là bởi vì phương pháp dịch dung của hắn quá cao thâm, người ngoài không thấy được, chỗ thiếu hụt chính là khi vận dụng toàn lực sẽ tự mình giải trừ.