Thân là mười đại tông môn của Hỏa vực, quy mô môn phái không chỉ là một loạt kiến trúc được xây dựa lưng vào núi, mà là lấy quần sơn làm căn cơ, kiến tạo ra một tòa thành trì.
Núi lớn chặn những con đường hiểm yếu lại, lại dời núi, sông không chảy qua nơi này, thay đổi hiện trạng đất đai, khiến cho mọi người kinh hãi.
Đứng ở trên thuyền phi hành quan sát, nhất định sẽ thán phục quỷ phủ thần công của Thiên Đạo môn.
Cung điện chằng chịt trải rộng ở quần sơn, hàng trăm hàng ngàn ngọn núi được các xích sắt liên kết với nhau, trên núi cành lá xum xuê, đại thụ trăm năm xuyên thẳng vào trong mây xanh.
Thác nước ngàn trượng tùy ý có thể thấy được, nước đổ xuống giống như cự long, khí thế bàng bạc.
Nếu như có sương mù, kiến trúc trong núi như ẩn như hiện, chẳng khác nào Tiên giới.
Giang Thần và Mạnh Hạo đi tới môn phái, cũng bị Thiên Đạo môn làm cho kinh diễm.
Chợt, các đệ tử mới được tuyển chọn nhận lệnh bài và trang phục của đệ tử Thiên Đạo môn, cùng với chìa khoá nơi ở và một cuốn sách nhỏ tràn ngập môn quy.
Các trưởng lão Thiên Đạo môn cố ý nhắn nhủ Giang Thần, môn quy Thiên Đạo môn nghiêm ngặt, phải học thuộc làu môn quy vào trong lòng, bằng không tự gánh lấy hậu quả.
Giang Thần đi tới chỗ mình ở, phát hiện ra trước mặt hắn là một căn phòng lớn, có đình viện, hai người ở cũng thừa sức.
- Nghe người ta nói đệ tử nội môn Thiên Đạo môn được phân phối một ngọn núi hoàn chỉnh, trên mặt có cung điện lâu vũ, đệ tử còn có thể xây dựng đan phòng, hoặc là dựng vườn thuốc, còn có thể nuôi rất nhiều linh thú.
Mạnh Hạo nói.
Hiện tại Giang Thần là đệ tử ngoại môn, cũng là tầng thấp nhất trong môn phái.
Dù vậy, thân phận đệ tử ngoại môn của Thiên Đạo môn cũng đã là thứ mà vô số người tha thiết ước mơ.
Cứ như vậy, Giang Thần chính thức trở thành một thành viên của Thiên Đạo môn.
Vì muốn mau chóng hòa nhập vào môn phái, ngay lập tức hắn lật môn quy ra xem.
Thông qua môn quy, có thể hiểu rõ được bộ mặt đại khái của Thiên Đạo môn.
Đầu tiên là quyền lợi của đệ tử ngoại môn, mỗi tháng môn phái đều sẽ phân phát linh đan và tẩy tủy dịch, đệ tử có thể lựa chọn công pháp Hoàng cấp hoặc là võ học.
Có một điểm kỳ quái chính là, đệ tử ngoại môn không cần phải làm cái gì cả.
Không có bài tập sáng sớm, không có sát hạch, rất là tự do.
Chỉ có điều, nếu như đệ tử ngoại môn trong vòng hai năm không thể trở thành đệ tử nội môn thì sẽ bị trục xuất ra khỏi môn phái.
- Xem ra ngoại môn chỉ là một nơi để Thiên Đạo môn tiến thêm một bước quan sát đệ tử, nội môn mới là hạt nhân.
Giang Thần ý thức được điểm ấy, bắt đầu hiểu rõ muốn trở thành đệ tử nội môn cần yêu cầu gì.
- Điểm cống hiến đạt đến một trăm vạn.
Trên môn quy, một hàng chữ đập vào mi mắt của hắn.
- Điểm cống hiến?
Giang Thần cau mày nhìn xuống, lập tức hiểu rõ được đây là thứ gì.
Thiên Đạo môn là một thế giới, môn phái lấy điểm cống hiến để thay thế tiền tài.
Thậm chí, đệ tử có thể dùng tiền đổi điểm cống hiến, tỉ lệ hối đoái là một, trong môn phái có đệ tử hoặc là trưởng lão mở thương hội, ngay cả phòng đấu giá cũng có.
- Thức ăn thường ngày cũng phải dùng điểm cống hiến để đổi.
Mạnh Hạo nhìn thấy vậy, nói:
- Như vậy không phải chỉ cần có tiền thì trực tiếp nộp ra một trăm vạn là có thể trở thành đệ tử nội môn hay sao?
Giang Thần nhớ tới ở nơi thí luyện Ninh Bình kia đã nói, có tiền có thế cũng là một trong các điều kiện làm cho Thiên Đạo môn vừa ý.
- Thứ đổi không phải vàng phổ thông, là tử kim, nghiêm ngặt mà nói, là mấy ngàn vạn. Từ nơi thí luyện là có thể nhìn ra được, Thiên Đạo môn muốn trong hàng đệ tử không ngừng cạnh tranh, đào thải lẫn nhau.
- Nhưng chẳng lẽ như vậy không phải sẽ khiến cho đệ tử kết bè kết phái, sẽ dẫn tới toàn bộ môn phái không đoàn kết hay sao?
Mạnh Hạo có chút không hiểu nói.
- Đoàn kết có tác dụng không? Một bầy sơn dương cũng rất đoàn kết, thế nhưng khi đối mặt với một con sói thì chỉ có thể chạy trối chết. Mà thứ Thiên Đạo môn muốn chính là, sói!
- Ngoại trừ đổi ra, cũng có thể kiếm được điểm cống hiến a.
Mạnh Hạo hiếu kỳ nói.
- Đúng, có thể hoàn thành nhiệm vụ mà môn phái tuyên bố, Thiên Đạo môn cũng không phải là môn phái vô tình. Bọn họ sẽ không để cho đệ tử chết đói, sẽ có một ít nhiệm vụ bình thường có thể nhận được điểm.
Trong những nhiệm vụ thường quy này có nhiệm vụ đi các nơi trong môn phái làm người quay guồng nước.
Guồng nước không phải là như guồng nước phổ thông, cần chân nguyên để làm năng lượng.
Ngoài ra, còn có thể lên núi chém trúc. Ở Thiên Đạo môn có một loại trúc đặc biệt, nhìn như phổ thông, nhưng lại cực kỳ cứng cỏi, người bình thường căn bản không thể chém làm đôi được.
Trúc chặt xuống dùng để dụ linh thú, không chỉ có thể đổi điểm cống hiến với môn phái mà rất nhiều đệ tử nội môn cũng sẽ thu mua nó.
- Được rồi, trước tiên chúng ta phải kiếm thức ăn trong mấy ngày nay về đã.
Giang Thần nói.
Lúc này, Mạnh Hạo trịnh trọng đứng ở trước mặt hắn, nghiêm nghị nói:
- Giang Thần, những chuyện này giao cho ta đi, ta có thể đến được Thiên Đạo môn hoàn toàn là do ngươi ban tặng. Nếu như muốn xuất lực thì những nhiệm vụ thường quy này ta sẽ hoàn thành giúp ngươi, ngươi không cần phải lãng phí tâm tư lên trên chuyện này.
- Chuyện này...
Giang Thần không biết nên nói như thế nào.
- Kỳ thực ta cũng có tư tâm của mình, ngươi sớm ngày trở thành đệ tử nội môn. Như vậy chẳng phải ta cũng có thể sớm ngày gia nhập Thiên Đạo môn hay sao?
Mạnh Hạo sợ hắn không đồng ý, cho nên lại mau chóng nói ra một câu như vậy.
- Được rồi, để ta đi xem xem nhiệm vụ ra sao, mau chóng kiếm được đủ điểm cống hiến rồi nói tiếp.
Giang Thần nghĩ thầm việc chặt trúc cũng không phải là chuyện nguy hiểm gì, hắn cũng không hề từ chối.
Hai người phân công nhau làm việc, Giang Thần đi tới Huyền Cơ điện.
Đây là nơi náo nhiệt nhất ở ngoại môn, bất kể là nhận nhiệm vụ, hay là lĩnh phúc lợi của đệ tử, tất cả đều ở nơi này.
Vì vậy, mỗi ngày từ sáng sớm đến tối Huyền Cơ điện đều rất náo nhiệt.
Ở đây, Giang Thần cũng đã được mở mang tầm mắt.
Thiên Đạo môn chính là một trong thập đại tông môn của Hỏa vực, vì vậy đệ tử trong môn cũng không chỉ có người của Đại Hạ vương triều, mà còn rất nhiều đệ tử bên ngoài.
Chuyện này khiến cho Giang Thần cảm nhận được cái gì gọi là phong tình dị vực.
Đột nhiên, ở trong điện Giang Thần nhìn thấy Hồng Hựu Quân, lúc này nàng đã đổi trang phục đệ tử Thiên Đạo môn, nhìn rất xinh đẹp làm cho lòng người rung động.
Giang Thần đang muốn đi tới chào hỏi nàng, thế nhưng lại không nghĩ rằng, sau khi Hồng Hựu Quân phát hiện hắn đến, nàng rất lúng túng cúi đầu, cúi đầu đi đến phương hướng khác.
Điều này làm cho Giang Thần không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nghĩ đến thời điểm ở Hồng phủ, hắn có ý tốt mời Hồng Hựu Quân cùng đi đến Thiên Đạo môn, kết quả đối phương nói còn có chút chuyện chưa kịp xử lý, bảo hắn cứ đi trước một bước.
Bây giờ nhìn lại, là nàng ta cố ý giữ một khoảng cách với hắn.
Hồng Hựu Quân rất xoắn xuýt, trước khi đến Thiên Đạo môn, phụ thân gọi nàng đi, nói cho nàng biết, khi ở trong môn phái không nên lui tới với Giang Thần.
Nàng rất không rõ, bởi vì lúc đó Giang Thần còn ở trong phủ làm khách.
- Chúng ta không phải là người vong ân phụ nghĩa, Giang Thần có ân đối với nhà chúng ta, chúng ta phải báo đáp. Thế nhưng cũng không thể bởi vì vậy mà bị liên lụy. Hắn giết chết Ninh Bình, phụ thân lại bị giam ở Hắc Long uyên, tất sẽ gặp Ninh thị trả thù. Nếu như con đi chung cùng với hắn thì cũng sẽ bị liên lụy.
Nếu như nói lúc vừa bắt đầu Hồng Hựu Quân không phản đối, sau khi đi tới Thiên Đạo môn, nàng mới biết lời của phụ thân có lý.
Trong Thiên Đạo môn không chỉ có nàng, tất cả mọi người đều cô lập Giang Thần.
Hiện tại Ninh Hạo Thiên là đệ tử chân truyền của Thiên Đạo môn, là người cực có hi vọng trở thành chưởng giáo đời tiếp theo.
Hiện nay, trong môn phái cũng có các trưởng lão ủng hộ Ninh Hạo Thiên.
Đương nhiên, môn phái không phải là của một gia tộc, coi như Giang Thần và Ninh Hạo Thiên có cừu oán thì cũng không nên rõ ràng như thế.
Thế nhưng hết cách rồi, ân oán giữa hai người không phải là ân oán bình thường.
Thần mạch trong cơ thể của Ninh Hạo Thiên chính là của Giang Thần, hai người chạm mặt, còn có thể giữ hòa khí được sao?
Các trưởng lão cho rằng Giang Thần là cái đinh trong mắt, làm bẩn danh tiếng của Ninh Hạo Thiên.
Đương nhiên các đệ tử tránh còn không kịp.
Giang Thần chú ý tới chuyện này, đệ tử bên trong điện chỉ chỉ chỏ chỏ về phía hắn, lén lút nghị luận, vẻ mặt rất khiến cho người ta không thoải mái.